Vì Em Mà Sống

Chương 116

Đàn hết nhạc khúc, từ nãy tới giờ tôi luôn có cảm giác Vũ muốn nói với tôi gì đó, nhưng nàng vẫn không lên tiếng. Giữa trưa, nhân cơ hội Quân đi ngủ, tôi ôm nàng, hỏi:
"Vũ, em làm sao vậy?"
Nàng lắc lắc đầu, ôm chặt tôi, đáp:
"Hi, thật là làm khó cho Hi."
Tôi hiểu ý nàng, bèn cười cười bảo:
"Không đâu. Chí ít còn có thể để Hi mường tượng lại chút kỷ niệm vui."
Vũ im lặng, tôi chợt bùi ngùi nói:
"Nếu có cơ hội gặp lại mẹ, Hi nhất định phải hỏi bà. Bao nhiêu năm trôi qua, một phong thư, một cuộc điện thoại cũng không có. Hi rốt cuộc được xem là cái gì? Bà ấy đã xem Hi là cái gì?"
"Hi..."
"Ừ, yên tâm đi, Hi không sao mà." Biết nàng xót xa, tôi liền lảng sang chuyện khác: "Vũ nè, Hi hứa với Quân sẽ dẫn hai mẹ con đi dã ngoại."
"Đi dã ngoại? Hôm qua không phải mới đi dã ngoại sao?"
"Ầy dà, Hi nói "đi dã ngoại", là đi đâu đó xa xa một chút, loại hình đòi hỏi có nơi dừng chân ấy." Tôi ôm mặt nàng, nhìn sâu vào mắt nàng. Tôi thích ngắm đôi mắt nhìn người của nàng nhất, lãnh đạm, hiền hòa, thỉnh thoảng lướt qua chút u buồn sầu não.
Vũ bị tôi nhìn tới ngượng ngùng, nàng đẩy đầu tôi cách ra một khoảng, hỏi:
"Vậy Hi muốn đi đâu?"
"Đi Tây Hồ nha, được không? Em là người Hàng Châu mà? Trùng hợp là người bản địa, em làm hướng dẫn viên cho Hi nhé?" Tôi chưa từng ghé qua Hàng Châu, Hàng Châu là cố hương của Vũ. Người ta nói một phương thủy thổ dưỡng nên một người. Tôi muốn đến thăm vùng đất nơi Vũ lớn lên, xem thử đấy là chốn thanh trần thoát tục như thế nào.
"Khác gì để hai mẹ con em với Hi lượn qua lượn lại một vòng trước cửa?" Vũ không đồng thuận.
Ngẫm lại cũng đúng, Vũ là người Hàng Châu, dĩ nhiên đã dạo chơi Tây Hồ tới mòn dép. Bé Quân ở Hàng Châu ngấp nghé bốn năm, đề nghị này của tôi hình như hơi thiếu muối.
"Tụi mình đi Ô Trấn đi? Cũng không xa mấy, nghe nói ở đó vui lắm." Tiếp tục nêu ý kiến.
"Không muốn. Nhà trường du xuân du thu em đã đi vài lần rồi."
"Thế đi chỗ nào mới tốt? Hi tính đi leo núi, nhưng mà Quân còn nhỏ, Hoàng Sơn Thái Sơn chắc nó kham không nổi đâu. Vũ, em muốn đi đâu?"
"Em nghe đồng nghiệp kể, phụ cận vùng ngoại thành có một khu căn cứ dã chiến to lắm, không tồi chút nào."
Bà xã đại nhân mở miệng tự nhiên cái gì cũng tốt, tôi đây ngoan ngoãn nghe theo bà xã, cũng không thể gọi là "sợ vợ". Thương bà xã, đó là nghĩa vụ, với lại còn là nhiệm vụ.
Tuy rằng bụng ưng thuận hết sức sảng khoái đi tới cái "căn cứ" bự bự gì kia, nhưng cái miệng vẫn không chịu nói cho lọt tai, tôi miễn cưỡng bảo:
"... Thôi được, bổn đại nhân sẽ gắng gượng đi."
Vũ tức thì lấy tay gõ lên đầu tôi, nàng huơ huơ nắm đấm nhỏ bé uy hiếp:
"Hiiii, có phải Hi muốn ăn đòn không?"
"Thế đánh chết Hi đi! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu." Tôi cực kỳ ám muội nói với Vũ, đồng thời xáp lại tính hôn nàng.
Ai ngờ nàng lại đẩy tôi ra, nói: "Hứ! Đừng có mơ." Kế đó thừa dịp tôi chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy ù vào phòng bé Quân.
Đuổi theo nàng vào phòng, tôi giơ cờ đầu hàng. Vũ đang ngồi cạnh giường bé Quân, hí hửng nhìn tôi, mấp máy câu: "Đồ háo sắc."
Từ khi đón bé Quân về, "ngày lành tháng tốt" của tôi coi như chấm... mút. Chỉ cần tôi vừa sỗ sàng một cái, Vũ lập tức sẽ đem bé Quân làm lá chắn ngay. Ví như hiện tại, hôn một cái cũng không cho. Quỷ keo kiệt!
Đến lúc tôi tỉnh lại trong ảo tưởng, Vũ đang cúi người đắp chăn cho bé Quân, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán nó. Vũ ngồi bên giường, vẻ mặt phức tạp nhìn con bé ngủ say, lâu thật lâu.
Khi nàng chuẩn bị đứng dậy, trông thấy tôi còn đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt nàng nhoáng qua một tia sáng tỏ, nàng nắm tay tôi ra khỏi phòng bé Quân, đóng cửa lại.
Mới trở lại phòng hai đứa, Vũ đã ôm chặt tôi từ phía sau:
"Hi à, vừa rồi Hi nghĩ gì vậy?"
"Làm mẹ hẳn là giống như em mới tốt." Vừa rồi nhìn động tác dịu dàng lúc Vũ đắp chăn cho bé Quân, tôi ở một bên xúc động không sao hiểu nổi, cổ họng tựa như có cái gì nghẹt cứng.
Vũ ấn tôi ngồi xuống giường, nàng nghiêm túc hỏi:
"Hi còn nhớ một bài văn Hi từng viết thời trung học không? Trong bài có trích một câu nói của Tolstoy."
"Là câu nào? Hồi ấy Hi thích trích câu "nói có sách, mách có chứng" nhất. Hi viết nhiều lắm, cả Hi còn không nhớ hết nữa." Tôi xấu hổ gãi đầu, bài văn mình viết mình còn quên, thế mà Vũ lại có thể nhớ rõ.
"Mỗi người là một dòng sông, nước sông xuôi đến đâu cũng vẫn là nước, đây là điều không ai dị nghị. Nhưng, sông có hẹp, có rộng, có trong, có đục, có lạnh, có ấm, tương tự như con người." Vũ nói quả có khác, tôi cứ ngỡ mình đang ở trường nghe nàng giảng bài.
Ký ức theo lời nàng nhắc trôi về nơi xa xăm, hình như trước đây tôi có viết một bài như thế. Khi đó quan niệm nhân sinh của tôi cực đoan hơn hiện tại rất nhiều, một khi bản thân cho rằng mình đúng, tôi nhất định sẽ dùng thật nhiều danh ngôn trích dẫn vào bài luận, cũng không thèm quan tâm ngành giáo dục có cho phép hay không.
"Hi biết em muốn nói gì, chỉ là..." Tôi ngẩng đầu liếc nhìn Vũ, nàng đang chờ phản hồi của tôi. Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: "Chỉ là, tại sao lại là Hi? Tại sao Hi không thể có được người ba người mẹ xứng đáng với chức vụ của họ chứ?"
Nàng bưng má tôi, từng chữ từng chữ thản nhiên hỏi:
"Lúc Hi cảm thấy hạnh phúc, em cũng không nghe Hi hỏi qua, tại sao vậy?"
"..." Hệt như bị dòng điện giật mạnh một cái, tôi nhìn nàng, nhìn gương mặt có thần thái trác tuyệt.
"Ha, Vũ ơi, có em ở bên thật tốt. Rất nhiều chuyện Hi nghĩ không thông, thế mà em lại có thể nhìn thấu."
"Đồ ngốc..."
"Vũ nè, ban nãy lúc nhìn Quân, em đang nghĩ gì?"
"Tụi mình..."
Nàng không nói tiếp, tôi cũng không hỏi. Có lẽ trái tim tôi hiểu rõ những gì nàng đã nghĩ. Tụi mình...

Bình Luận (0)
Comment