Vì Em Mà Sống

Chương 117

Tôi biết Vũ nghĩ về chuyện gì, không, nên nói là, tôi biết nàng bận tâm cái gì. Phải biết rằng, cho dù bạn có thể giấu nhẹm tình cảm của hai đứa một cách gọn ghẽ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không có gió lùa, bí mật cuối cùng cũng sẽ bị người ta biết hết. Nếu một ngày nào đó quan hệ của tôi với Vũ bị người ngoài phát hiện, vậy phải làm thế nào cho phải? Chúng tôi phải hành xử như thế nào đây?
Tôi không sợ bị thiên hạ đâm thọt, cũng không sợ bị lăng mạ là đồ đồng tính biến thái. Tôi chỉ sợ Vũ bởi vậy mà chịu thương tổn, thương tổn cực nhỏ cũng không được. Ai dám bắt nạt nàng, tôi sẽ liều mạng với nó!
Xưa kia là tôi ngang ngạnh dấn chân vào thế giới của nàng, để nàng gặp tôi, chú ý đến tôi. Nếu nàng chịu tổn thương, lỗi của tôi không phải quá tày đình hay sao? Nếu như không có tôi, Vũ hiện tại hẳn đã hạnh phúc hơn chăng?
Mấy vấn đề ấy lúc nào cũng lờn vờn trong tâm trí tôi, chúng khiến tôi luôn thấy canh cánh chính mình là kẻ đã kéo Vũ vào con đường này, một con đường không được người thường chấp nhận...
***
Ngày hôm sau, tôi sửa soạn hành trang, cùng Vũ dắt theo bé Quân xông pha căn cứ dã chiến. Bé Quân mới nghe bảo sẽ trọ lại chỗ đó qua đêm, nó liền nhảy cẫng lên reo hò phấn khích.
Trên đường ra ngoại ô, con bé thật thà nói với tôi:
"Tiện Tiện ơi, con vui quá. Đi dã ngoại thì không cần làm bài tập."
"... Quân nè, sau khi về nhà, bài tập phải bù thêm." Bé Quân thuộc chòm sư tử, điều không ưa nhất chính là bị người ta tạt gáo nước lạnh. Có điều sau khi về nhà, nguyên tắc sẽ phải "nuốt" thêm bài tập. Bây giờ châm cái kim báo động dự phòng cho nó, đợi đến lúc Vũ yêu cầu nó bù thêm, nó sẽ không đến nổi xì trét.
Quân nghe xong câu cảnh báo của tôi, cực kỳ chưng hửng nói:
"Tiện, con không nói chuyện với dì nữa." Dứt lời, lạch bạch chạy qua chỗ Vũ, kéo tay nàng đi trước, còn vừa đi vừa nói: "Má mi, chúng ta đừng chơi với Tiện Tiện, nha?"
"......" Vũ bị vây trong trạng thái vô thức, hoàn toàn không biết giữa tôi và Quân đã xảy ra chuyện đòn gánh bánh xôi gì. Nàng đưa ánh mắt nghi vấn nhìn tôi, tôi đáp lại bằng nét mặt "Hông-phải-lỗi-của-Hi".
Tôi tưởng Vũ sẽ nói đỡ cho tôi vài câu, dè đâu mới đi được vài bước, chợt nghe nàng bảo:
"Ừa, chúng ta không chơi với dì ấy nữa."
"Hôm nay chúng ta cũng không nói chuyện với dì ấy, nha?"
"Ừa."
"......" Ngó hai mẹ con rất chi là khoan khoái, một tung một tăng vui vẻ sải bước phía trước. Bỏ lại mình tôi đớ người, hoảng. Cả ngày nay không nói chuyện với tôi? Con bé Quân tàn nhẫn như vậy á? Vũ cũng hùa theo nó không thèm để ý đến tôi?
Chẳng qua trước mặt con trẻ, ai muốn làm "người xấu" thì làm, tôi không muốn để Vũ làm người xấu, cho nên cứ để tôi "ôm xô" hết đi. Đương nhiên nhắc tới giáo dục, tôi còn khuya mới bì kịp Vũ.
"Hi, đứng ngốc ở đấy làm gì? Còn không nhanh lên." Vũ ở tít đằng xa gọi tôi.
"Ờ..." Tôi vội vàng vâng dạ rối rít, vừa chạy bắt kịp, miệng vừa lẩm nhẩm: "Giáo huấn của bà xã đại nhân là mệnh lệnh và nghĩa vụ của tiểu nhân."
***
Con nít chung quy vẫn là con nít, chưa tới vài phút, con bé đã nhịn không nổi muốn tám chuyện với tôi. Chẳng là lại ngại sĩ diện, bèn quay sang hỏi ý kiến Vũ:
"Má mi, chúng ta không để ý tới Tiện Tiện, có phải dì ấy rất đáng thương hay không?"
Tôi vừa định mở miệng giễu: "Thôi, con đừng bao giờ nên thông cảm cho dì, dì chả thèm." Thì Vũ đã lườm tôi, nhắc nhở tôi không được nói bậy nói bạ.
Vũ bơ vẻ mặt tủi thân của tôi, và dịu dàng hỏi bé Quân:
"Không phải Quân nói rất hùng hồn rằng hôm nay sẽ không nói chuyện với Tiện Tiện nữa sao?"
"Nhưng mà......" Quân ngoái cái đầu nhỏ bé, ngó ngó tôi, rồi im lặng.
"Quân trong chốc lát thì nói không chơi với Tiện Tiện, trong chốc lát lại muốn hòa hảo. Quân như vậy là không giữ chữ tín, như vậy sẽ không kết giao được nhiều bạn tốt đâu." Giọng của Vũ vốn êm ái, khi nói chuyện với bé Quân lại càng êm ái cực.
"Cái gì gọi là 'không giữ chữ tín' ạ?" Cái đầu bé xíu lại nghiêng một bên, con bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Vũ.
Tôi đột nhiên hiểu ra, vì sao Vũ đã hùa theo con bé không đếm xỉa đến tôi. Hóa ra vòng một vòng lớn, chính vì muốn dạy Quân một đạo lý làm người. Đúng là, thương thay tấm lòng cha mẹ!
Tôi cũng bắt chước theo khẩu khí của Vũ, dạy con bé:
"Quân à, làm người thì phải một lời nói đáng giá ngàn vàng. Không được dễ dàng hứa với người ta, đã hứa thì nhất định phải làm được. Bằng không sẽ là người thất tín, người thất tín thì không phải là quân tử."
"Cái gì gọi là 'Một lời nói đáng giá ngàn vàng' ạ?"
"Ờ...... Hay là con hỏi má mi của con đi." Tôi không có tố chất làm giáo viên, bụng không phải lúc nào cũng chứa đầy mực. Hậu quả của thiếu thốn chữ nghĩa chính là khi con trẻ hỏi, bạn có thể bị bí bét.
Không biết Vũ giải thích với Quân bao lâu mới để con nhỏ tầm bốn tuổi hơn hiểu được định nghĩa của cái gọi là "chữ tín" nữa.
Xe ra tới ngoại ô, dỗ con nhóc ngủ xong, tôi nhẹ nhàng nói với Vũ:
"Vũ à, em dụng tâm tận lực thật đấy."
"Hi cho rằng đứa nhỏ cả ngày một tiếng 'mẹ' là gọi suông sao?" Nói xong, Vũ chìa tay nắm tay tôi, siết chặt: "Hi đừng nghĩ nhiều."
"Vũ, em yên tâm đi. Mỗi người là một dòng sông mà, đúng không?" Tôi cười, bảo: "Thật ra, trong trí nhớ của Hi, hồi nhỏ mẹ cũng có thời gian rất thương Hi. Chỉ là không biết đến giai đoạn nào tất cả đều thay đổi."
Vẫn nghĩ rằng tình thương rất sâu rất nặng, vì bà đau lòng, hơi thở buốt giá. Sau này ngẫm lại, một chiều hồi tưởng, mới giật mình nhận thấy, tình thương nhẹ thoảng, tựa như không khí.
Vẫn nghĩ rằng tình thương rất sâu rất đậm, vì bà nổi loạn, quấy nhiễu tâm tư. Năm tháng trôi qua, ngồi nhìn mây bay, mới bừng tỉnh nhận ra, tình thương rất cạn, tựa như trí nhớ.
Vẫn nghĩ rằng tình thương rất cao rất xa, vì bà có thể leo lên huyền nhai, hái một đóa hoa nhỏ đẹp nhất trên nhân thế. Khi đứng trên bờ vực thẳm, thấy đầy trời lá thông vi vu trong gió, mới phát hiện, tình thương thấp kém khôn cùng.
Tình thương, có lẽ chỉ là một đường tròn nhỏ trong vòng tuổi của cây cổ thụ, cắm rễ dưới đáy lòng, lại không biết khi nào hình thành, khi nào tiêu vong.
Nhiều năm trước, tôi thường xuyên tự nhủ với mình: "Thẩm Hi, lúc gặp lại mẹ, mày nhất định phải căm hận nói lên câu: 'Mẹ, con hận mẹ!'"
Nhưng, không có tình thương, thù hận sẽ ở chốn nao? Cho nên, tôi không hề hận bà ấy.
Không, không, không, là mẹ đúng, là con sai. Sai ở chỗ, con đã tin vào thế giới thần tiên trong câu chuyện cổ tích của mẹ.

Bình Luận (0)
Comment