Trần Mục đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Sở, sau đó thu lại Tổ Long Kim Lân, bên ngoài có hoa tuyết bay vào, hắn còn nghe thấy tiếng kêu ọc ọc từ bụng Sở Sở.
“Ngươi đói rồi?”
Trần Mục nhìn sang Sở Sở, nhìn nàng ta hắn sẽ nhớ đến muội muội trong nhà, cho nên tâm trạng rất tốt.
Sở Sở ôm đầu co ro lại, vốn đã nhỏ nhắn xinh xắn, dáng vẻ này càng giống như búp bê sứ.
Trần Mục lấy ra một bình tiên dịch đưa cho Sở Sở: “Đây là tiên dịch, có thể bổ sung thể lực.”
Sở Sở nhỏ giọng nói: “Ta muốn ăn thịt.”
Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng: “Tiên dịch này còn quý giá hơn thịt, uống một ít trước đi, lát nữa ta sẽ đi lấy cho ngươi chút thịt, thế nào?”
Sở Sở ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ của nàng ta rất bẩn, có thể là bởi vì đói nên nàng ta nhỏ nhắn gầy yếu, trông rất đáng thương.
Phục dụng tiên dịch xong, Sở Sở có sức sống hơn rất nhiều, Trần Mục dẫn Sở Sở vào trong núi bắt hai con thỏ hoang, sau đó Trần Mục phụ trách xử lý, nhóm lửa nướng thịt.
Trong sơn động tràn ngập mùi thơm thịt nướng.
Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, hai mắt phát sáng, nàng ta nuốt nước bọt liên tục, Trần Mục rải thì là lên thịt thỏ đã nướng xong, sau đó đưa cho Sở Sở.
“Ăn từ từ, đều là của ngươi hết.”
Trần Mục nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Sở Sở thì không khỏi nhớ đến Dĩnh Dĩnh, nàng ta cũng thích ăn thịt nhất.
Rất nhanh hai con thỏ nướng đã bị Sở Sở ăn hết sạch sẽ, hai tay cũng trở nên rất có mùi, vẻ mặt nàng ta khi nhìn sang Trần Mục không còn hung hăng nữa, yếu ớt nói: “Có phải ngươi cũng muốn nhốt ta lại không?”
Khuôn mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Nếu như ngươi nghe lời thì tất nhiên ta sẽ không phong ấn ngươi.”
“Thế nào thì xem là nghe lời?”
“Đi theo bên cạnh ta, đừng chạy lung tung, ta sẽ nghĩ cách giải quyết phiền phức trong cơ thể ngươi.”
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, Sở Sở cảm thấy nụ cười của Trần Mục rất thân thiết: “Vậy ta đi theo ngươi, ngươi phải cho ta ăn thịt, có được không?”
”Được thôi.”
Trần Mục cười gật đầu.
Lúc này, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Luân Hồi quật】
【Phần thưởng: Hỗn Độn Kim Liên】
Trần Mục tìm được vị trí của Luân Hồi quật thông qua bản đồ, ở Nam bộ Địa Châu, trong cổ tịch có ghi chép lại, ít nhất phải mất mười vạn năm mới có thể xuất hiện một đóa Hỗn Độn Kim Liên.
Loại đại dược nghịch thiên cấp bậc này tất nhiên Trần Mục sẽ không bỏ qua: “Sở Sở, chúng ta đi.”
Sở Sở không biết bọn họ phải đi đâu, nhưng nàng ta cảm thấy ở bên cạnh Trần Mục cực kỳ an toàn.
Trần Mục lấy thần thuyền ra.
Sở Sở mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Trần Mục dẫn Sở Sở lên trên thần thuyền, rất lâu rồi nàng ta chưa được tắm, lúc Sở Sở đang tắm, Trần Mục dùng y phục của chính mình đổi thành bạch y cỡ nhỏ cho nàng ta.
Sở Sở tắm xong thì mặc y phục do Trần Mục làm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông có sức sống hơn rất nhiều, Trần Mục còn giúp nàng ta chải tóc, dùng hai sợi dây đỏ buộc tóc thành hai viên tròn, nhìn chính mình trong gương, hốc mắt nàng ta bỗng nhiên phiếm hồng, sau đó nước mắt rơi xuống như mưa.
Trần Mục lau nước mắt cho nàng ta, mỉm cười nói: “Sở Sở, làm sao thế?”
“Ta nhớ đến nương ta.”
Sở Sở mím môi, nàng ta dùng cánh tay che mắt, Trần Mục thì thầm nói: “Vậy phụ thân ngươi đâu?”
“Ta không có phụ thân, chỉ có mẫu thân.”
Câu trả lời của Sở Sở khiến Trần Mục nhíu mày, đối với tu tiên giả mà nói thì sinh sản vô tính cũng không phải là không có khả năng, có tu tiên giả có thể sinh ra rất nhiều phân thân.
Nhưng vô căn cứ sinh ra đời sau thì tuyệt đối không thể, Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Sở Sở là Ma Thần mượn bụng để trùng sinh, hiện giờ nàng ta vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Trần Mục nhìn Sở Sở, vốn muốn phong ấn nàng ta nhưng nhìn thấy nàng ta vẫn là một đứa trẻ đáng thương thì trong lòng lại nghĩ vẫn nên đợi sau khi nàng ta thức tỉnh rồi lại ra tay cũng không muộn.
Mục tiêu của thần thuyền quá lớn, Trần Mục mang theo Sở Sở bay lên không trung, bọn họ hóa thành lưu quang bay đi.
Bọn họ vừa rời đi, Ôn Huyền Âm đã xuất hiện ở sơn động mà bọn họ từng ở lại, nàng ta phát hiện Trần Mục không phong ấn Sở Sở, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
“Hắn mang Sở Sở đi, chẳng lẽ cũng muốn khống chế nàng?” Ôn Huyền Âm nhẹ giọng lẩm bẩm.
Hiển nhiên, Thái Thượng Tiên Cung phong ấn Sở Sở chỉ là lấy cớ, bọn họ muốn khống chế Sở Sở.
Trên đường Trần Mục mang theo Sở Sở tiến đến Luân Hồi quật thì thường xuyên săn bắt đủ loại chim muông thú rừng, dùng chúng làm đồ nướng, còn dùng lông của sói trắng để chế thành áo khoác ấm áp.
Trong rừng cây phủ đầy băng tuyết, Sở Sở khoác áo khoác lông sói, tay nhỏ cầm giò heo kho tàu ăn say sưa ngon lành: “Đại ca ca, thơm quá đi!”
Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của nàng ta: “Nhanh thôi chúng ta sẽ tới Luân Hồi quật, chỗ đó có thể rất nguy hiểm, có lẽ không có thời gian làm đồ ăn cho ngươi.”
“Ta có thể chịu đói rất lâu.”
Nàng ta nhếch miệng cười ngây ngô, bộ dạng rất đáng yêu.
Trần Mục bỗng nhiên phát giác được dị thường, phía trước tràn ngập gió tuyết, đột nhiên có bà lão bước ra từ vùng tuyết, bà ta chọc mộc quải trượng, một bước đã đi đến gần.
Bà lão quấn cẩm bào, đầu đầy tóc trắng được cuộn lại, thân hình khom còng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mục và Sở Sở.
Sở Sở thấy vậy thì nhanh chóng ngồi xổm đằng sau Trần Mục, nàng ta không hề sợ hãi, tiếp tục mở to miệng ăn chân giò.
Trần Mục cảm nhận được áp bách, bà lão trước mắt có cảnh giới rất cao, Ôn Huyền Âm đi theo phía sau bà lão, nàng ta khẽ khom người với Trần Mục: “Đạo hữu, vị này là sư tôn của ta, Diệp Thanh Huyền.”
Trần Mục đứng dậy, hắn vẫn thong dong như cũ, chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến Diệp tiền bối.”
“Đứa trẻ này sinh ra từ Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta phải mang nàng trở về.” Giọng điệu Diệp Thanh Huyền hòa nhã.
Trần Mục nhìn sang Sở Sở, Sở Sở cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong gió tuyết rất yên tĩnh.
“Trần Mục, ngày đó khi ngươi đến Tiên giới lão tổ đã phát giác được, chúng ta chẳng những không nhắm vào ngươi mà còn muốn mời chào ngươi, ngươi có thể cùng Sở Sở theo chúng ta đến Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta có tiên pháp chí cao vô thượng, còn có đủ loại tài nguyên tu tiên hiếm có, có thể khiến ngươi phất lên trong thời gian ngắn, thậm chí là trở thành Chí Tôn!