Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 621 - Chương 621: Luân Hồi Quật (3)

Chương 621: Luân Hồi Quật (3)

Bà lão tươi cười nhìn Trần Mục.

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: “Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng ta muốn dựa vào chính mình để trở nên mạnh hơn.”

Diệp Thanh Huyền nhìn sang Sở Sở, ánh mắt khẽ tụ lại: “Trong cơ thể của đứa trẻ này có chứa lực lượng rất khủng bố, còn đáng sợ hơn ngươi tưởng, rất không ổn định.”

“Ta đã từng gặp rất nhiều Ma Thần, cũng đã từng phong ấn Ma Thần, số thứ tự của Sở Sở là bao nhiêu?”

Trần Mục có chút hiếu kỳ, Diệp Thanh Huyền mở to mắt, vẻ mặt căng thẳng nói: “Không thể nói!”

“Trạng thái của đứa trẻ này rất không ổn định, chọc giận nàng hay là nói ra số hiệu của nàng đều có thể đánh thức nàng, cho nên chúng ta chỉ có thể phái Huyền Âm truy đuổi nàng.”

Diệp Thanh Huyền lắc đầu thở dài.

Ôn Huyền Âm thanh thúy nói: “Không ngờ ngươi có thể bắt được Sở Sở, hơn nữa nàng còn bằng lòng đi theo ngươi.”

Trần Mục trầm giọng nói: “Sở Sở là Ma Thần? Hay nói cách khác là Ma Thần phong ấn trong cơ thể Sở Sở?”

Ôn Huyền Âm không biết rõ, nàng ta chỉ có thể nhìn sang Diệp Thanh Huyền, Diệp Thanh Huyền chậm rãi gật đầu: “Sở Sở chính là Ma Thần, nhưng nàng không giống với các Ma Thần khác, không có ký ức trước kia cũng có thể trở thành thủ hộ giả.”

“Thứ lỗi, nếu như các ngươi muốn lợi dụng Sở Sở thì ta không thể giao nàng cho các ngươi.” Ánh mắt Trần Mục kiên định, Sở Sở cảm giác được dựa vào trên người hắn.

“Vậy ngươi thì sao?”

Diệp Thanh Huyền nhìn chăm chăm vào Trần Mục.

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh đáp: “Ta đối xử với nàng như tiểu hài tử, nếu như nàng ta sa ngã thành Ma Thần không chuyện ác nào không làm, ta sẽ tự tay phong ấn nàng.”

Sở Sở đang ăn chân giò kho tàu, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ, sau một lúc trầm mặc, Diệp Thanh Huyền nhắc nhở: “Phía trước là Luân Hồi quật, rất nguy hiểm.”

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”

Trần Mục mỉm cười khom người hành lễ.

Ôn Huyền Âm khẽ kinh ngạc, lẽ nào đích đến chuyến đi này của hắn chính là Luân Hồi quật? Nghĩ đến việc hắn có thể còn sống đi ra từ trong tiên thác, Luân Hồi quật tự nhiên không thành vấn đề.

Diệp Thanh Huyền cũng đoán được Trần Mục có thể muốn tiến vào Luân Hồi quật: “Luân Hồi quật là chỗ tạo hóa nổi danh của Địa Châu, hung hiểm dị thường, tiểu hữu hãy bảo trọng.”

“Được.”

Trần Mục cười gật đầu.

Diệp Thanh Huyền dẫn theo Ôn Huyền Âm rời đi.

Trần Mục cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế, Sở Sở ăn xong chân giò kho tàu thì tiếp tục gặm xương sườn kho tàu: “Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn?”

“Sở Sở, những thứ này đều là làm cho ngươi ăn, ngươi ăn nhiều chút.” Nụ cười của Trần Mục ấm áp.

Sở Sở nặng nề gật đầu, nàng ta cực kỳ vui vẻ, bởi vì vừa nãy Trần Mục không vứt bỏ nàng ta.

Đợi Sở Sở ăn xong chỗ thịt kho tàu còn lại, Trần Mục dẫn nàng ta đi đến bên ngoài Luân Hồi quật trong đêm, ở đây có vô số hang động, căn bản không thể phân biệt được hang động nào là Luân Hồi quật.

Một số hang động sâu không thấy đáy, một số hang động có đường kính mấy dặm, xung quanh hang động ít ai lui tới, gần đó có rất nhiều xương trắng, là dấu vết hoạt động của hung thú.

Trần Mục quan sát thấy hầu hết những hang động này đều thông với nhau, vì vậy hắn ôm Sở Sở lên nhảy xuống từ cái hang gần nhất, rất nhanh đã đến đáy hang.

Dưới đáy hang động u ám không có ánh sáng, Trần Mục có Thiên Nhãn Thông có thể nhìn thấy hang động trong bóng tối, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sở Sở, ngươi có sợ không?”

“Không sợ!” Giọng nói Sở Sở rõ ràng.

Trong hang động còn vang lên tiếng vọng.

Sở Sở không khỏi phát ra tiếng cười khúc khích.

Thông đạo trong hang động đều kéo dài xuống phía dưới, Trần Mục phát giác được chỗ sâu trong hang động có động tĩnh, hắn mang theo Sở Sở không ngừng đi về phía sâu của hang.

Bên ngoài hang động, Diệp Thanh Huyền và Ôn Huyền Âm xuất hiện: “Sư tôn, tại sao không cướp Sở Sở về?”

Diệp Thanh Huyền bất lực nói: “Nếu như cảm xúc của Sở Sở không ổn định thì rất có thể sẽ mất kiểm soát!”

“Nhưng Trần Mục cũng có thể bắt nàng.”

“Trần Mục rất đặc biệt, trên người hắn chắc hẳn có lực lượng có thể áp chế Ma Thần.”

Diệp Thanh Huyền dùng tiên lực truyền âm nói: “Huyền Âm, nói với các thế lực khác Trần Mục đang ở Luân Hồi quật, xem bọn họ tranh đấu là được.”

Thông đạo bên trong hang động thông khắp mọi hướng.

Trần Mục phóng thần thức ra ngoài, phát hiện bên trong giống như mê cung, không có thu hoạch, hắn chỉ có thể lấy Tạo Hóa La Bàn ra, có ánh sáng màu đỏ vọt ra từ la bàn.

Sở Sở theo sát bên cạnh Trần Mục.

Bọn họ nhanh chóng di chuyển theo hồng quang, thông đạo bên trong hang động vô cùng nhiều, cho dù là tu tiên giả vào đây cũng rất dễ bị lạc bên trong.

Xương trắng trong thông đạo chính là minh chứng.

Trần Mục không có bản đồ, chỉ có thể bước đi theo chỉ dẫn, càng tiến vào chỗ sâu trong hang động thì áp lực càng lớn, nhiệt độ xung quanh cũng đang tăng lên.

Hai ngày sau, Trần Mục và Sở Sở bay ra ngoài từ trong thông đạo, bên ngoài thông đạo là thế giới hang động rộng lớn, xung quanh có rất nhiều dòng sông nham thạch.

Trước mắt giống như nơi mặt trời lặn về phía Tây.

Thông đạo trên chóp hang động giống như tổ ong, bên trong có động thiên khác, Tạo Hóa La Bàn chỉ ra phía xa, chỗ đó có mười cửa ra vào to lớn.

Trên mỗi cửa đá đều điêu khắc hình dạng sinh linh dữ tợn, Trần Mục dẫn theo Sở Sở tiến lại gần.

Sở Sở đánh giá những cửa đá này, khuôn mặt nhỏ trở nên căng thẳng, cất giọng sữa nói: “Đại ca ca, sao ta lại cảm thấy chúng đều đang nhìn chằm chằm vào ta.”

Trần Mục cũng có cảm giác tương tự: “Sở Sở, không cần phải sợ, bọn chúng đều chỉ là đá thôi.”

Những bức phù điêu này làm sinh động như thật, đôi mắt lại càng sinh động, lúc Tạo Hóa La Bàn ở chỗ này, hồng quang đung đưa trái phải.

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn phát hiện sau cửa đá có thông đạo, nhưng thông đạo này vô cùng sâu, căn bản không biết được những thông đạo này có thể thông đến đâu.

Tạo Hóa La Bàn xuất hiện tình huống như vậy, có khả năng đằng sau mỗi cửa đá đều có tạo hóa, cũng có thể những cửa đá này đều thông đến nơi giống nhau.

Ầm ầm.

Mười cửa đá cùng lúc nâng lên.

Bình Luận (0)
Comment