Trong thông đạo tràn ra vật chất hồng sắc thần bí, Trần Mục dùng tay chạm nhẹ vào vật chất hồng sắc khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn cảm thấy tử khí quanh quẩn ở đầu ngón tay.
Có lực lượng thần bí muốn thôn phệ sinh cơ của Trần Mục, nhưng lại bị hắn dùng Hồng Mông tiên lực cản lại.
Bây giờ phải lựa chọn thông đạo để tiếp tục tiến lên.
Tạo Hóa La Bàn đang đung đưa, Trần Mục không nhìn ra điểm khác biệt, hắn không nghĩ nhiều, dứt khoát bước về phía thông đạo ở giữa, bên trong có bậc thang đá xanh cổ xưa, cảm giác đã rất nhiều năm không có người tới, tiếp tục đi xuống phía dưới, vách tường xung quanh còn được khảm nạm dạ minh châu.
Ầm ầm.
Thông đạo đột nhiên chấn động.
Sở Sở quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: “Đại ca ca, cửa đóng rồi, chúng ta làm sao ra ngoài đây?”
Vẻ mặt Trần Mục điềm tĩnh: “Chúng ta đi vào tìm kiếm tạo hóa trước rồi lại quay về nghĩ cách sau.”
“Ngươi cầm lấy cái này.”
Trần Mục đưa Tạo Hóa La Bàn cho Sở Sở.
Vừa nãy Sở Sở còn nhìn chăm chú vào Tạo Hóa La Bàn, trong mắt nàng ta phát ra ánh sáng, bây giờ Trần Mục giao Tạo Hóa La Bàn cho nàng ta, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ vui sướng.
Trong hang động có thể có nguy hiểm bất cứ lúc nào, Trần Mục chú ý đến động tĩnh xung quanh, càng đi xuống thì vật chất thần bí hồng sắc xung quanh càng dày đặc.
Hồng Mông Tử Khí bao phủ Trần Mục và Sở Sở, chúng có thể ngăn cách loại vật chất thần bí này.
Rất nhiều ngày sau.
Bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi từ trong mật đạo.
Bên ngoài mật đạo tràn ngập vật chất hồng quang, lúc Trần Mục và Sở Sở đi ra bên ngoài thì có cảm giác lại đi tới một thế giới hoàn toàn mới.
Danh tác giống như hang động thế này chắc chắn là do đỉnh tiêm cường giả lưu lại.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời màu đỏ.
Tạo Hóa La Bàn vọt ra hồng quang tiếp tục chỉ dẫn cho bọn họ, cấm chế ở chỗ này rất mạnh, Trần Mục cưỡng ép bay lên không trung, hắn mang theo Sở Sở tiếp tục gấp rút lên đường.
Nhờ vào nhục thân cường ngạnh nên Trần Mục không bị ảnh hưởng, Sở Sở sở hữu lực lượng của Ma Thần, chỗ này không có ảnh hưởng quá lớn với nàng ta.
Trong sa mạc, Trần Mục phát hiện có xương trắng chồng chất, trên đỉnh của đống xương trắng kia có đóa Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ, đỏ tươi ướt át, yêu diễm quỷ dị.
Sở Sở tò mò nhìn chằm chằm vào đóa hoa này.
Đóa hoa này rất quỷ dị, nhưng so với hoa ở Táng Tiên địa thì đóa hoa này còn kém rất nhiều.
Trần Mục nhắc nhở: “Sở Sở, loại hoa đó có thể có nguy hiểm, đừng đến gần.”
“Ừm ừm.”
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, nàng ta ghi nhớ lời của Trần Mục trong lòng, bởi vì Trần Mục đã đồng ý với nàng ta, chỉ cần nghe lời thì sẽ không phong ấn nàng ta.
Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ đang hấp thụ năng lượng trong xương trắng, đống xương trắng này lúc còn sống chắc hẳn là tu vi Kiếm Tôn, đến chỗ như thế này chẳng khác nào tìm chết.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, càng lúc càng gặp được nhiều xương trắng và Bỉ Ngạn Hoa, những đóa Bỉ Ngạn Hoa này còn đang giải phóng vật chất hồng sắc thần bí.
Tu tiên giả chết ở bên trong càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có thi hài của cường giả Kiếm Thần.
Hoàn cảnh thiên địa ở đây đều bị biến đổi.
Có gió thổi đến, Trần Mục nhìn thấy một phần Bỉ Ngạn Hoa bị thổi đi, sau đó bay về phía xa.
Phương hướng mà Tạo Hóa La Bàn chỉ dẫn là hướng mà Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ bay đi, bên đó chắc chắn có gì đó, Trần Mục dẫn theo Sở Sở chạy qua đó.
Trong sa mạc xuất hiện sông ngòi, con sông kia chỉ rộng hai ba trượng, Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ rơi vào trong dòng sông kia, sau đó trôi lềnh bềnh theo dòng nước.
Điểm cuối của dòng sông là hồ nước, trong hồ có rất nhiều Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ, chỗ này bị vật chất hồng sắc thần bí bao kín, giữa hồ có quan tài máu lơ lửng.
Tạo Hóa La Bàn chỉ vào cỗ quan tài máu kia, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn muốn biết trong quan tài máu có gì nhưng lại nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, đó là sự tồn tại cấm kỵ không thể nhìn thẳng vào, hai mắt giống như bị thiêu đốt vô cùng đau đớn.
Trần Mục nhìn về phía Tạo Hóa La Bàn, tạo hóa mà nó tìm được chẳng lẽ là sinh linh cấm kỵ?
Lân cận không có dao động của sinh mệnh, rất có khả năng chính là thi thể của sinh linh cấm kỵ, trong quan tài máu kia có lẽ thật sự có tạo hóa.
“Sở Sở, ngươi ở đây chờ ta.”
Trần Mục để Sở Sở ở lại ven hồ, dù sao nàng ta cũng có lực lượng của Ma Thần, không cần quá lo lắng.
Xung quanh hồ có cấm chế rất mạnh, Trần Mục không thể giẫm không bước đi, hắn chỉ có thể bơi qua đó, giữa đường còn phải tránh Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ.
Sở Sở cầm Tạo Hóa La Bàn bỗng đột ngột ngồi xuống, nhìn Trần Mục chầm chậm bơi đến gần quan tài máu.
Lúc Trần Mục chạm vào quan tài máu, thức hải của hắn đỏ bừng trong nháy mắt, trước mắt hiện lên vô số Bỉ Ngạn Hoa.
Hắn vươn tay muốn mở quan tài máu ra, Trần Mục dùng hết sức lực cũng không thể rung chuyển được chút nào, cuối cùng chỉ đành lật người đứng dậy, đứng lên trên quan tài máu.
Trần Mục chú ý thấy bốn góc của quan tài máu có bốn xiềng xích bó chặt, đều được cố định ở đáy hồ.
Bây giờ hoặc là phá hỏng quan tài máu, hoặc là phá bỏ xiềng xích, Trần Mục không dám tùy tiện thử, hắn sử dụng Thôi Diễn Thuật, ý thức xuất hiện trong dòng sông Thời Gian, hắn nhìn thấy vị trí sương mù trước mặt.
Thôi Diễn Thuật của hắn hiện giờ vẫn còn khá thô ráp, không cách nào tiến hành suy diễn lâu dài.
Chém mở quan tài máu ra sẽ xuất hiện dị tượng huyết sắc kinh khủng, nhưng nếu chém bỏ xiềng xích thì quan tài máu sẽ bay lên không trung, tiến về nơi nào không biết.
Trần Mục quyết định chém bỏ xiềng xích, hắn bơi về mang theo Sở Sở lên, sau đó lấy ra cốt kiếm sắc bén nhất trên người, đây là kết quả hắn suy diễn được, chỉ có cốt kiếm mới có thể chém đứt xiềng xích.
Răng rắc!
Bốn đầu xiềng xích bị chém đứt ngẫu nhiên, quan tài máu bay lên không trung, Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ xung quanh cũng theo đó tung bay, giữa thiên địa hình thành thông đạo vòng xoáy.
Sở Sở si ngốc nhìn biển hoa, trong mắt mang theo vui sướng, dáng vẻ nàng ta rất đáng yêu.