Quan tài máu bay lên không ngừng, mãi đến khi đứng từ hồ nước không thể nhìn thấy rõ được, Trần Mục cảm thấy bản thân đang rơi xuống, thiên địa như đang đảo lộn, loại cảm giác này giống như từ nhân gian đến Tiên giới.
Tốc độ rơi xuống của quan tài máu càng lúc càng nhanh, Trần Mục ôm lấy Sở Sở, chống lại cấm chế nhảy ra ngoài, hắn không muốn bị quan tài máu ép thành thịt nát.
Tiên lực trong cơ thể Trần Mục không cách nào giải phóng được, khi cấm chế tăng cường, tốc độ rơi xuống của bọn họ càng ngày càng nhanh, Sở Sở dựa vào lòng Trần Mục, khuôn mặt nhỏ không sợ hãi chút nào!
Bùm!
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Quan tài máu và đám Trần Mục đều rơi xuống đất cùng lúc, mặt đất gần đó nứt ra, đây là mảnh rừng nguyên sinh, cho dù bị va chạm kinh khủng cũng không chịu ảnh hưởng bao nhiêu, quy tắc ở chỗ này mạnh hơn ngoại giới.
Nếu nói chỗ vừa rồi dày đặc tử khí thì chỗ này chính là sinh cơ bừng bừng, Trần Mục nhìn sang khu vực chỗ quan tài máu, mặt đất nứt ra, phía dưới lộ ra phiến ngọc thạch trắng, bên trong quan tài máu có máu chảy ra.
Máu đỏ thẫm lan tràn khắp bốn phía, bùn đất trên mặt đất bị thôn phệ, đàn tế hình tròn hiện lên, quan tài máu đặt dọc ở giữa đàn tế, răng rắc một tiến, nắp quan tài rơi xuống, vật chất huyết sắc thần bí lan tràn.
Sinh cơ xung quanh lập tức điêu tàn.
Trần Mục lại nhìn về phía quan tài máu lần nữa, cố nén đau đớn nhìn vào sinh linh huyết sắc bên trong, gương mặt kia bị Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ che giấu không thể nào nhìn trực tiếp, cùng với huyết quang nở rộ, sinh linh kia đã động đậy.
Trần Mục không cảm nhận được sự tồn tại của dao động sinh mệnh, không biết đây là khôi lỗi hay là thứ gì, sắc mặt hắn ngưng trọng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sinh linh huyết sắc bước ra khỏi quan tài máu, để lại dấu chân màu máu trên đàn tế, nó gần như không chú ý đến Trần Mục và Sở Sở cứ luôn đi thẳng về phía trước.
Trần Mục cũng không ngăn cản ý nghĩ của nó.
Lúc nó đi đến bên rìa tế đàn, mặt đất đột nhiên sụp lún lần nữa, lại xuất hiện một mật đạo, sinh linh huyết sắc bước vào mật đạo, Tạo Hóa La Bàn vẫn đang chỉ vào sinh linh huyết sắc.
Thông đạo của hang động này quá nhiều, Trần Mục cũng hơi hoài nghi chính mình có thể ra ngoài được không.
Trần Mục không hề do dự, hắn mang theo Sở Sở đi theo phía sau, có lẽ là có tạo hóa.
Sinh linh huyết sắc không nhanh không chậm đi xuống dưới, không biết qua bao lâu, khi nó ra khỏi mật đạo thì bên ngoài có chút âm u, cách đó không xa có cái giếng, phía xa của cái giếng lại có một con sông.
Con sông kia càng chật hẹp hơn.
Hang động khủng khiếp hơn nhiều so với Trần Mục nghĩ.
Sinh linh huyết sắc dừng lại trước giếng, sau đó mở tay ra, có khối đá rơi xuống bên giếng, sau đó nó nhún người nhảy vào trong giếng, Trần Mục nhìn hai văn tự viễn cổ viết trên giếng, Luân Hồi!
Đây là Luân Hồi quật?”
Trần Mục chầm chậm đi đến bên giếng, bên trong không có bất cứ thứ gì, nước giếng bóng loáng như gương, phản chiếu lại khuôn mặt của hắn, gương mặt kia vừa lạ lẫm lại quen thuộc.
Sở Sở cũng ghé vào bên giếng nhìn vào trong, Trần Mục nhìn thấy hình phản chiếu, bên trong là thiếu nữ mặc hắc bào, đầu vai nàng ta viết chữ Cửu Thất.
Trần Mục lập tức che mắt Sở Sở lại, ngay cả hắn cũng chấn kinh, nhắc nhở không ngớt lời: “Đồ trong giếng đừng nhìn, cho dù nhìn thấy không được nghĩ.”
“Ừm.”
Sở Sở gật đầu liên tục.
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Cửu Thất, đó là số thứ tự Ma Thần lớn nhất mà hắn từng thấy!
Sở Sở không nhìn rõ khung cảnh trong giếng, nhưng Trần Mục đã nhắc nhở nàng ta đừng nghĩ nên nàng ta cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghe lời.
Trần Mục nhìn vào chính mình trong giếng, vừa xa lạ lại quen thuộc, có lẽ đó là chính mình của kiếp trước.
Bên giếng có khối đá nhuốm máu, đó là của sinh linh huyết sắc để lại, lúc này Tạo Hóa La Bàn chỉ vào dòng sông ở phía xa, rõ ràng tạo hóa là khối đá này.
Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, tay của hắn hiện lên kim quang, sau đó đưa tay cầm lấy khối đá nhuốm máu kia, khoảnh khắc đó, linh hồn có loại ảo giác bị hút ra ngoài.
Trần Mục nhìn thấy bóng lưng vĩ ngạn, hắn ta đứng ở sâu trong tinh hải, đại đạo vỡ nát, tinh thần tịch diệt, bóng dáng kia bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng mang theo ý cười.
Cái cảm giác quen thuộc kia gần ngay trước mắt, Trần Mục không khỏi đưa tay muốn chạm vào, nhưng vào giây phút đến gần bóng dáng kia, có cỗ ý chí tràn đến, hắn kháng cự theo bản năng, sau đó hoảng sợ toàn thân đổ mồ hôi.
Trần Mục thu lại khối đá nhuốm máu, hắn không biết thân ảnh kia liệu có liên quan đến chính mình không, vừa nãy có ý chí muốn nắm giữ cơ thể của hắn, loại cảm giác kia rất đáng sợ, một khi tiếp nhận, hắn có thể sẽ không còn là chính mình nữa.
Sở Sở nhìn sang Trần Mục, có chút hiếu kỳ nói: “Đại ca ca, ngươi làm sao thế?”
Trần Mục hồi thần lại, hắn nở nụ cười rạng rỡ nói: “Không có gì, ngươi đã đói chưa?”
Sở Sở lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Vậy chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.”
“Ừm ừm.”
Đi theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, bọn họ đến phụ cận dòng sông, chỗ này có thuyền gỗ cũ nát, phía trước giống như mạch nước ngầm, chỉ có thể ngồi thuyền gỗ nhỏ đi qua.
Trần Mục và Sở Sở ngồi trên thuyền gỗ nhỏ cũ nát, bọn họ không chạm vào bất cứ thứ gì, thuyền gỗ nhỏ bỗng nhiên tự động đi về phía trước, nhanh chóng xuyên toa trong mạch nước ngầm.
Không gian hai bên càng ngày càng thu hẹp, phía trước càng lúc càng tối, rất lâu sau đó, phía trước xuất hiện một điểm sáng, sau đó bọn họ xuất hiện trên mặt biển rộng lớn.
Trần Mục đứng dậy, mặt biển trước mắt hắn phẳng lặng như gương, cảm giác được chiếc thuyền nát nhỏ chạy trên bầu trời, Sở Sở vươn tay nhỏ ra, chèo qua chèo lại trong nước.
【Thành công đánh dấu Luân Hồi quật】
【Chúc mừng lấy được Hỗn Độn Kim Liên】
Mặt biển cách đó không xa đột nhiên quay cuồng, sau đó có kim quang tràn ngập, liên hoa kim sắc nổi trên mặt nước, Sở Sở cũng bị đóa kim liên kia thu hút.
Hỗn Độn Kim Liên thoắt ẩn thoắt hiện, giống như đạo đài trôi nổi trên mặt biển, Trần Mục đưa tay lên, Hỗn Độn Kim Liên vốn to lớn biến thành bằng một nắm tay, rơi vào trong tay hắn.