Sau khi Hỗn Độn Kim Liên đến tay, mặt biển đột nhiên bắt đầu dâng lên, bầu trời xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ, sau khi Trần Mục quan sát tỉ mỉ thì phát hiện đó là thông đạo của hang động.
“Những hang động này nối liền với Luân Hồi quật?”
Trần Mục có thể cảm ứng được bên ngoài, hắn thậm chí còn phát giác được bên ngoài hang động có rất nhiều cường giả.
Lúc tiến vào hang động hắn không hề cảm ứng được Luân Hồi quật, thế nhưng lúc này lại có thể ở trong Luân Hồi quật cảm ứng được bên ngoài, trong hang động còn có rất nhiều bí mật, đằng sau chín cửa đá còn lại có thể vẫn còn bí mật.
Sau khi sinh linh huyết sắc nhảy vào giếng thì sẽ đi tới chỗ nào?
Cỗ ý chí thần bí kia có liên quan đến hắn không?
Trần Mục mang theo nghi hoặc ra khỏi Luân Hồi quật.
Bên ngoài hang động.
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung sớm đã đến gần đó, sau khi bọn họ nhận được tin tức thì lập tức đi đến phụ cận, bên cạnh cung chủ Lý Tu Đạo còn có hai vị lão giả.
Lão giả bạch bào ngồi trên xe lăn, ông ta là cung chủ tiền nhiệm của Thái Thượng Tiên Cung Tạ Tây Sơn, cũng được mọi người xưng là lão cung chủ, đã rất nhiều năm chưa xuất thế.
Lão giả áo xám là lão tổ đến từ la Phù Động Thiên, Long Nguy, hai bị lão giả đều là cường giả Kiếm Thần đỉnh phong đã đặt nửa chân vào cảnh giới Tiên Vương.
Trần Mục trở lại bên ngoài thông qua thông đạo trong hang, hắn phát giác được sự tồn tại của cường giả ở gần đó.
Lý Tu Đạo nhìn thấy Trần Mục ra khỏi hang động thì cách không truyền âm nói: “Tiểu hữu, xin dừng bước.”
Trần Mục nhìn phục sức thì biết đây là cường giả của Thái Thượng Tiên Cung, hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện gì?”
Lý Tu Đạo chắp tay cười nói: “Tiểu hữu, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn mời tiểu hữu đến Thái Thượng Tiên Cung làm khách, trước kia đã đắc tội nên cố ý đến đây bồi lễ xin thứ lỗi.”
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Chuyện trước kia ta có thể không nhắc chuyện cũ, ta còn có chuyện, cáo từ.”
Lý Tu Đạo khẽ nhíu mày, vội vàng nói: “Tiểu hữu, nếu chuyện trước kia đã bỏ qua thì xin ngươi hãy giúp tháo gỡ phong ấn của sư thúc tổ.”
Trần Mục hiểu được ý đồ của bọn họ, hóa ra lão giả bạch bào vẫn còn ở trong phong ấn của hắn: “Bây giờ ta rất bận, sau này có thời gian lại nói.”
Hắn không thể tháo gỡ phong ấn bây giờ, làm thế nào cũng phải mạnh hơn lão giả bạch bào mới có thể ra tay được.
“Tiểu hữu, sư tôn của ta đã đắc tội, nếu như ngươi tháo bỏ phong ấn thì lão phu bằng lòng dâng ra tiên dược đỉnh tiêm.” Tạ Tây Sơn ôm quyền với Trần Mục.
Lý Tu Đạo cũng trịnh trọng nói: “Tiểu hữu, ta là cung chủ của Thái Thượng Tiên Cung, ta có thể thề với trời, chỉ cần ngươi tháo bỏ phong ấn cho sư thúc tổ của ta, sau này Thái Thượng Tiên Cung tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ngươi nữa.”
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Ta nói lại lần nữa, nếu như các ngươi thành tâm thì sau này ta nhất định sẽ tháo bỏ phong ấn, hiểu chưa?”
Lý Tu Đạo nhìn sang Tạ Tây Sơn trên xe lăn, Tạ Tây Sơn trầm giọng nói: “Tiểu hữu, hiện giờ ngươi đang ở Tiên giới, lại khó quay đầu, không suy nghĩ cho người nhà một chút?”
Trần Mục bình sinh ghét nhất là uy hiếp, trong mắt hắn lộ ra hàn quang mang theo sát ý, trên người Tạ Tây Sơn và Long Nguy cũng giải phóng tiên uy cường ngạnh.
Bầu không khí xung quanh hang động bỗng trở nên căng thẳng, Sở Sở cũng trừng to đôi mắt, nàng ta xem Trần Mục như người thân, tự nhiên phải đứng về phía hắn.
Lý Tu Đạo cười nhẹ nói: “Tiểu hữu, Thái Thượng Tiên Cung chúng ta đang cho ngươi thể diện, ngươi một mình đi đến Tiên giới, thật sự cho rằng chính mình có thể muốn làm gì thì làm?”
Giọng Long Nguy khàn khàn nói: “Năm đó ta để hậu bối đích hệ đến nhân gian rèn luyện, nhưng lại gặp phải độc thủ của Lăng Vân tông, hôm nay ngươi nhất định phải đưa ra lời giải thích!”
không khí xung quanh Trần Mục bị tiên lực phong tỏa, hắn không chút do dự rút Thanh Vân kiếm ra, sau đó nhẹ giọng nói với Sở Sở bên cạnh: “Ngươi trốn ra xa chút.”
Lý Tu Đạo giẫm không bay đến, không ngừng ép đến gần, ống tay áo tung bay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mục, cao cao tại thượng nói: “Nếu tiểu hữu đã không cảm kích, vậy thì ta chỉ đành ra tay mời ngươi đi một chuyến.”
Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn không ngờ những kẻ này có thể không biết xấu hổ như thế.
Hắn không muốn nói lời thừa thãi, trực tiếp nhấc Thanh Vân kiếm lên, thuấn di đến trước mặt Lý Tu Đạo, đối mặt với cường giả Kiếm Thần, hắn không hề hèn yếu chút nào.
Thanh Vân kiếm bạo phát kiếm quang sáng chói, tiên quang tử sắc chiếu sáng loạt núi vạn khe, thế công của Trần Mục hung mãnh, Lý Tu Đạo vung kiếm nghênh đòn.
Ầm!
Hai cỗ tiên lực va chạm giao nhau.
Cái Lý Tu Đạo dùng là Tiên Kiếm cao giai, là một lão bối cường giả Kiếm Thần, hắn ta sở hữu tiên lực vô cùng mạnh, ngay cả Trần Mục cũng không thể chiếm được tiện nghi.
“Lực lượng thật mạnh mẽ!”
Lý Tu Đạo nhẹ giọng nói thầm, tiên lực đơn thuần thì Trần Mục không có lợi thế, nhưng lực lượng nhục thân của Trần Mục quá mạnh, đến mức thế lực hai người tương đương.
Tạ Tây Sơn ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy nếp nhăn, ông ta không có ý định khoanh tay đứng nhìn, tiếp sau đó trong tay áo vọt ra hai thanh Tiên Kiếm hỏa hồng, hai thanh Tiên Kiếm giống như xích long, chúng xuyên toa tùy ý trong không gian, khó mà tóm bắt được.
Vù vụt!
Lúc Trần Mục đang chiến đấu với Lý Tu Đạo, hai thanh Tiên Kiếm đột nhiên giết tới, huyết quang ngập trời trong tích tắc, nếu như bị đánh trúng thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Đối mặt với uy hiếp đột nhiên xuất hiện, Trần Mục thôi động sức mạnh lôi đình, lôi quang trắng bạc bao phủ khắp toàn thân, tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng vọt, dễ dàng tránh được đòn đánh lén của hai thanh Tiên Kiếm.
“Cung chủ của Thái Thượng Tiên Cung chỉ có vậy?” Trần Mục buông lời trào phúng, ở phía xa còn có thế lực khác đang vây xem, bọn họ đều nhìn thấy sự anh dũng thần võ của Trần Mục.
Trẻ tuổi như vậy đã có thể đối phó với lão bối cường giả thế lực đỉnh tiêm, nếu như cho hắn thêm thời gian thì bố cục của Tiên giới chắc chắn sẽ bị hắn thay đổi.
Lý Tu Đạo không hề để ý, dáng vẻ hắn ta không lo ngại gì, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.