Trần Mục chắp tay với lão giả: "Lão tiền bối, nếu như có quấy rầy, xin được lượng thứ."
Lão giả mỉm cười lắc đầu: "Đúng lúc lão phu đang nhàm chán, tới đánh hai ván cờ với ta."
Trần Mục dịch chuyển đến đỉnh núi, khom mình hành lễ, sau đó ngồi xuống, lão giả sắp xếp lại bàn cờ, khóe miệng mang theo ý cười: "Tiểu hữu, mời ngươi trước."
"Được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn không giả cảm nhận được sát ý ở trên người lão, bèn cầm quân đen đi trước.
Tốc độ hai người đánh cờ rất nhanh, rất nhanh trên bàn cờ xuất hiện hai con đại long đen trắng, chém giết lẫn nhau.
Phong cách đánh cờ của Trần Mục là tấn công mạnh mẽ, thế công hung mãnh, lão giả am hiểu phòng ngự, không ngừng bố cục.
Hắc Long bị Bạch Long dần dần từng bước xâm chiếm, Trần Mục ở thế yếu, hắn vẫn lựa chọn mạnh mẽ tấn công như cũ, hoặc là thua rất thảm, hoặc là đồ sát Bạch Long chuyển bại thành thắng.
Trên mặt lão giả ẩn chứa ý cười, cái này thú vị hơn ông ta tự đánh cờ với chính mình nhiều.
Chém giết trên bàn cờ rất đặc sắc, nhưng mà Hắc Long của Trần Mục chưa thể giết được long, Bạch Long đứng vững trước những cú đánh mãnh liệt của Hắc Long, cuối cùng thắng được ván cờ.
"Tiểu hữu, đã nhường rồi."
"Tiền bối, là ta tài nghệ không bằng người."
Lão giả đánh giá Trần Mục, cười hỏi: "Lấy đạo tâm của ngươi, không cần phải vào đây mới đúng!"
"Tiền bối, không biết xưng hô như thế nào?"
"Trí nhớ không tốt, chỉ nhớ rõ có chữ Tần, có lẽ cũng không có ai biết ta là ai, bọn họ đều gọi ta là Tao lão đầu, ngươi cũng có thể gọi như vậy."
Bọn họ? Trần Mục nghe được ẩn ý trong lời nói, hắn có thể xác định những tráng hán này không có cách nào tiếp xúc được với lão giả: "Tần lão tiền bối, trong này còn có Ma Thần?"
Tần lão gật đầu: "Đúng vậy, trước kia bọn họ thường xuyên đến làm ầm ĩ, gần đây ngược lại là rất an tĩnh."
Trần Mục ngẩng đầu, nhìn Kim Ô và Thần Long bị giam cầm, liền có thể hiểu rõ sự cường đại của lão giả trước mắt, hắn nghi ngờ nói: "Tiền bối, ngài bị nhốt như nào thế?"
Tần lão cười lắc đầu: "Là ta nhốt bọn họ, nhốt những sinh linh cấm kỵ này."
Vẻ mặt Trần Mục khiếp sợ nói: "Tần lão tiền bối, phong ấn địa đều là bút tích của ngươi?"
"Cũng không phải, cũng không phải, Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực là do Thần Đế lưu lại, vừa lúc có thể đối phó với Thần tộc, chỉ cần phong ấn địa tồn tại, thì sinh linh ở nơi này liền có thể bất tử bất diệt!" Tần lão mỉm cười nói.
Trần Mục hiếu kỳ nói: "Tần lão tiền bối, ngươi nói ngươi nhốt bọn họ, vậy ngươi có cách rời đi không?"
Tần lão lắc đầu cười khẽ: "Lão phu là tự nguyện tiến vào, dù sao ở chỗ này có thể bất tử bất diệt, cũng không có cách rời đi, nếu như có thể dễ dàng rời đi, nơi này cũng sẽ không phong ấn nhiều cường giả như vậy."
Trần Mục không có tự loạn trận cước, hắn nghĩ tới vừa rồi lão giả từng nhắc đến nơi này là do Thần Đế năm đó kiến tạo, Trấn Thiên Ấn có lẽ có thể giúp đỡ hắn rời khỏi nơi này.
Tần lão vừa cười vừa nói: "Ta từng gặp Chí Tôn tự cho mình là siêu phàm, cũng đã gặp Ma Thần bướng bỉnh bất thuần, thời điểm bọn họ bị phong ấn cũng không có bình tĩnh như ngươi."
Trần Mục ngắm nhìn bốn phía, vốn không hề phát giác ra khí tức của cường giả, chỉ cảm thấy khu vực ngoài hòn đảo lơ lửng yên tĩnh đến đáng sợ, Tần lão mỉm cười nói: "Những tên kia đều lựa chọn ngủ say, dù sao ở chỗ này đối với bọn họ mà nói thì rất đau khổ, bao gồm cả phàm nhân ở nơi này."
"Thì ra là thế."
Trần Mục nhìn nơi sâu trong bóng tối, Ma Thần và sinh linh cấm kỵ ở xung quanh đang ngủ say, nhưng mà lão giả có thể sinh hoạt ở chỗ này thoải mái như thế, tất nhiên cũng rất mạnh.
"Tần lão tiền bối, ngươi là cảnh giới gì?" Trong mắt Trần Mục mang theo hiếu kỳ.
Tần lão khẽ cười nói: "Đế cảnh."
Trần Mục trừng to hai mắt, Đế cảnh, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, lão Chu chẳng qua cũng chỉ là Chí Tôn: "Vãn bối có mắt không tròng, hoá ra tiền bối là cường giả tuyệt đỉnh."
"Đại Đế không tính là tuyệt đỉnh, cùng lắm là bán bộ tuyệt đỉnh, nửa bước sau cùng này, xa không thể chạm." Tần lão lắc đầu, mỉm cười tự giễu.
Đối với Trần Mục mà nói, đây đã là cường giả đứng đầu, có thể đánh cờ với ông ta cũng là một loại vinh hạnh.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta còn có chuyện rất quan trọng, không thể lưu lại ở nơi này."
Tần lão mỉm cười gật đầu: "Tới chỗ này cho dù là tu tiên giả, Ma Thần, hay là người bình thường, đều muốn rời khỏi, cái này rất bình thường."
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, bỗng nhiên không gian chấn động, toàn bộ Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực đều đang rung chuyển.
Trong mắt Tần lão ẩn chứa sự kinh ngạc: "Khó trách lão phu không cách nào nhìn thấu được tu vi của ngươi."
Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn kết nối với Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực đáp lại, hắn tìm được phương pháp mở ra Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực.
Trong bóng tối không ngừng có con mắt mở ra, những con mắt kia chói loá giống như sao lớn, Trần Mục có loại ảo giác như là rơi vào hầm băng, hắn bị rất nhiều cường giả chú ý tới.
Không ngừng có u sương tới gần đỉnh núi, còn có thần mang phá không mà đến, từng tên từng tên cường giả đáp xuống hòn đảo lơ lửng, Tần lão đứng lên nói: "Đều là khách hiếm gặp."
Trần Mục tay cầm Trấn Thiên Ấn, vẻ mặt hắn thong dong, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ba mươi ba tên Ma Thần, trong đó còn có hai tên Cửu giai Ma Thần, cửu nhị và cửu tứ, ba tên Bát giai Ma Thần, bát ba, bát lục, bát bát.
Chọn bừa một tên Ma Thần cũng có thể khiến cho Tiên giới đại loạn, nhưng mà ở trong này lại có đến ba mươi ba tên Ma Thần.
Ngoại trừ Ma Thần, Trần Mục còn nhìn thấy lượng lớn cường giả nắm giữ huyết mạch Thần tộc, thậm chí còn có đại năng Thần tộc, nam thần khôi ngô đầu đầy hỏa diễm, nữ thần gợi cảm tay cầm băng trượng, tiểu hòa thượng có ba con mắt.
Chọn bừa một tên cường giả trong này ra, đều có thể làm cho Trần Mục nhức đầu không thôi.
Tần lão ngăn ở trước người Trần Mục: "Sao, giáo huấn trước kia còn chưa đủ?"
Cửu Tứ Ma Thần thân hình cao lớn uy mãnh, hắn ta nhìn Trấn Thiên Ấn trong tay Trần Mục, nhàn nhạt nói: "Đó là đồ vật của Thần Đế, tại sao lại ở trong tay ngươi?"