Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 662 - Chương 662: Rời Khỏi Phong Ấn Địa (1)

Chương 662: Rời Khỏi Phong Ấn Địa (1)

"Nhặt được."

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói.

Viêm đầu đại thần để trần hai tay, lộ ra cơ bắp tráng kiện, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ, may mà có Tần lão cản ở phía trước, nên Trần Mục không bị ảnh hưởng.

Viêm đầu đại thần khom người nói: "Nếu ngươi đã có Trấn Thiên Ấn, vậy chính là người thừa kế Thần Đế chọn trúng, Viêm Sát ta thân là đại thần Thần tộc, nguyện ý đi theo đại nhân."

Nữ thần tay cầm băng trượng, một tay che ngực, hơi khom người, giọng nói êm dịu: "Băng Thanh ta là hậu nhân của chí cao thần, nguyện đi theo đại nhân."

"Hư Ảnh, nguyện đi theo đại nhân, ta là hậu nhân của chí cao thần không gian." Trong bóng tối truyền đến thanh âm trầm thấp, cả người đại thần giấu trong bóng tối.

Cửu Nhị Ma Thần không khỏi cười lạnh nói: "Ha ha ha, đám nhu nhược các ngươi này, tiểu tử, ngươi cảm thấy bọn họ thật sự sẽ nghe ngươi chỉ huy?"

"Ha ha, thì ra các đại thần cao quý lại hèn mọn như thế, vậy mà lại quỳ gối trước tu tiên giả." Cửu Tứ Ma Thần cũng phát ra lời trào phúng khinh thường.

Trần Mục chú ý tới, lấy số lượng ba vị đại thần cầm đầu Thần tộc cũng không ít, nhưng ở bên ngoài, Mạn Đà La lại không nhận Trấn Thiên Ấn của hắn.

Những Thần tộc này rất có khả năng là muốn lợi dụng hắn để rời khỏi Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, sau khi rời khỏi nơi này, nói không chừng bọn họ còn sẽ trở mặt, đến lúc đó chắc chắn là rắc rối lớn.

Lúc này có lão giả hình dáng trẻ con đi tới, ông ta ho khan nói: "Tiểu hữu, chúng ta đều là tu tiên giả, chỉ có chúng ta sẽ không hại ngươi."

Lão giả kia tóc bạc mặt hồng hào, khom người, dáng người thấp nhỏ, nhưng Trần Mục có thể cảm giác được, đây tuyệt đối là một vị đại năng, Tần lão nhàn nhạt nói: "Lão Tôn, ngươi mất đi nhân tính, không nên rời khỏi nơi này."

Lão giả được gọi là lão Tôn lập tức tức giận, ông ta trừng to mắt, cả hòn đảo lơ lửng đều đang lắc lư, Thần Long chiếm cứ đảo nhỏ cũng đang run lẩy bẩy.

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hắn thu hồi Trấn Thiên Ấn, sau đó bay vọt lên trời, trực tiếp đối mặt với đông đảo đại năng, trong mắt cường giả chung quanh đều ẩn chứa vẻ tham lam.

Bọn họ bị phong ấn tháng năm vô tận, khát vọng tự do, thời gian ở chỗ này sống không bằng chết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ mất hy vọng.

Trần Mục mắt sáng như đuốc, hắn cường thế nói: "Ta có biện pháp ra ngoài, quyền quyết định thuộc về ta, các ngươi muốn ra ngoài, phải nghe theo ta!"

Trần Mục đứng trên chỗ cao, bạch y bay phất phới trong gió, hắn phong thần tuấn lãng, ánh mắt kiên định không bị đại năng xung quanh chấn nhiếp chút nào.

Cường giả xung quanh nhìn chằm chằm như hổ đói, thế lực của bọn họ không yếu hơn Chí Tôn của Thái Thanh Tiên Cung, thậm chí còn mạnh hơn, nếu như bọn họ thoát ra ngoài, Tiên giới chắc chắn sẽ đại loạn.

“Ta không biết tại sao các ngươi bị nhốt lại, nhưng nếu các ngươi muốn ra khỏi đó thì buộc phải nghe theo ta.” Trần Mục nói với thái độ cường thế.

Viêm Sát khom người ôm quyền, mỉm cười nhiệt tình nói: “Đại nhân, chúng ta nguyện ý nghe theo ngài.”

Lão giả khom còng chắp tay cười lớn: “Tiểu hữu, lão phu cũng sẵn lòng cống hiến sức lực cho ngươi.”

“Các ngươi không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần ký khế ước chủ tớ với ta thì ta sẽ mang các ngươi ra ngoài.” Trần Mục đứng chắp tay sau lưng, hắn cố ép mình bình tĩnh, đối mặt với nhiều đại lão như vậy nói không căng thẳng chắc chắn là giả.

Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên lặng, ngay cả những Thần tộc bày tỏ thiện chí đầu tiên cũng không tỏ thái độ gì.

Tần lão không khỏi cười lắc đầu: “Rất nhiều người trong số bọn họ là bị Thần Đế phong ấn, ngay cả Thần Đế cũng không phục, ngươi cảm thấy những tên này sẽ phục ngươi?”

Trần Mục cũng chưa từng nghĩ bọn họ đều sẽ phục tùng, nếu như có thể lừa được một hai vị ác ôn thì cũng tốt, nhưng hiện giờ xem tình hình vốn chẳng có đại lão nào nguyện ý.

Lúc Thần Đế còn tồn tại, chư thần chỉ tuyên thệ sẽ trung thành với thần đình, bọn họ cũng không phải là quan hệ chủ tớ, Trần Mục vậy mà lại muốn bọn họ ký kết khế ước chủ tớ.

Khóe miệng Cửu Nhị Ma Thần hiện lên ý cười giễu cợt: “Tiểu tử đáng yêu, ngươi cảm thấy có được Trấn Thiên Ấn là có thể nắm giữ vận mệnh của chúng ta?”

Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ híp lại, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, ta thề với tư cách của thần, cống hiến sức lực cho ngài, giúp đỡ ngài dọn sạch chướng ngại, đăng lâm tuyệt đỉnh!”

Hư Ảnh phụ họa nói: “Không sai, chúng ta có thể hợp tác, có lợi cho cả hai bên.”

Tiểu hòa thượng ba mắt chắp hai tay trước ngực, khom người hành lễ nói: “Thí chủ, nếu như người mang tiểu tăng rời đi, ta có thể dùng thần thông Vạn Pháp Bất Xâm của phật môn để trao đổi.”

Có Tiên Đạo đại năng giẫm lên kiếm quang bay tới, đằng sau có vạn kiếm lượn quanh giống như kiếm hải: “Tiểu hữu, đưa bản tôn ra ngoài, không chỉ có thể bảo vệ ngươi trăm năm không lo nghĩ mà còn có thể dạy ngươi nhất kiếm phá vạn pháp.”

Trần Mục có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mãnh liệt, những cường giả này đều chẳng phải kẻ tốt gì, duy chỉ có Tần lão là chất phác như xưa, cho hắn cảm giác hòa nhã dễ gần.

“Ta không thể tin tưởng các ngươi.”

Rất có khả năng Trần Mục vừa thả bọn họ ra ngoài, những người này sẽ lấy oán báo ân ngay.

Tiểu hòa thượng ba mắt lấy pháp chỉ kim sắc ra, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thí chủ, đây là pháp chỉ của Pháp chủ, chỉ cần tuyên thệ với pháp chỉ, nếu đệ tử Phật tộc làm trái sẽ vạn kiếp bất phục.”

Pháp chỉ kim sắc quét ngang bầu trời, sau đó Phạn âm tràn ngập, phật quang chiếu sáng khắp nơi như thể có Đại Phật kim sắc xuyên qua thời không, nhìn xuống chúng sinh, Trần Mục cảm nhận được lực lượng hùng vĩ của thời không, ngay cả Ma Thần và sinh linh cấm kỵ cũng đều cau mày.

Tần lão khẽ gật đầu: “Quả thực là bút tích của Phật chỉ, nhưng chỉ có hiệu quả với Phật tộc.”

Trần Mục cũng từng nhìn thấy trong cổ tịch, hắn mỉm cười nói: “Tiểu hòa thượng, ra tay tương trợ trong những lúc ta cần giúp đỡ, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.”

Tiểu hòa thượng ba mắt chắp hai tay trước ngực, trong mắt tản ra kim quang nói: “Tiểu tăng Kim Thiền tuyên thệ với Phật chỉ, nếu thí chủ gặp nạn nhất định sẽ ra tay tương cứu.”

Bình Luận (0)
Comment