Nhất Nhất Ma Thần bị Kim Thiền dùng cà sa trấn áp, Nhị Ngũ Ma Thần bị Băng Thanh dùng thần lưng đông kết, Tam Bát ma Thần bị Đế kiếm làm thương tổn nặng, mất đi năng lực phản kháng.
Bát Cửu Ma Thần bỏ trốn theo Cửu Nhị Ma Thần, đó là hai tôn Ma Thần vô cùng mạnh, so với ba tôn Ma Thần trước mắt càng có uy lực hơn.
Sắc mặt Bách Chiến Chí Tôn tái nhợt giống như lão già bị chôn mình trong hoàng thổ, vì để giữ lại những Ma Thần này mà hắn ta đã phải trả cái giá cực đắt.
Vốn dĩ hắn ta định lấy mạng trấn giữ, may mà Trần Mục chạy đến kịp mới có thể thuận lợi hạ gục ba tôn Ma Thần, đây đã là kết quả tốt nhất.
“Làm phiền tiểu hữu đưa Ma Thần về cổ thành phong ấn lại.” Bách Chiến Chí Tôn nhìn về phía Trần Mục.
“Được.”
Trần Mục không từ chối.
“Áp giải bọn họ về Viễn Cổ Tiên thành.”
Viêm Sát và đám đại thần lập tức chấp hành, đám người quay trở lại bí cảnh, nhưng khi đến trước Viễn Cổ Tiên thành, chỉ có Trần Mục và Ma Thần bị bắt mới được phép tiến vào tiên thành.
Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn lập tức đến bên cạnh Bách Chiến Chí Tôn, Bách Chiến Chí Tôn hờ hững nói: “Không sao đâu, dù sao cũng đều là người sắp chết.”
Bàn Thạch Chí Tôn nhìn vào những Ma Thần bị bắt, hoài nghi nói: “Không ngờ lão đại ca, ngươi còn có thể giữ lại bọn họ, không dễ dàng gì.”
Bách Chiến Chí Tôn lắc đầu: “Bàn tay đen không để lộ chân thân, nếu không thì sẽ không dễ dàng như vậy.”
Thương Vân Chí Tôn trịnh trọng nói: “Phong ấn bọn họ trước đã, mang bọn họ đến đài phong ấn.”
Trần Mục đi theo ba vị Chí Tôn đến đài phong ấn, tế đài này là cửa của Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, nếu như chỗ này bị phá hủy thì phong ấn sẽ biến mất.
Đám Ma Thần bị giải lên đài phong ấn, Nhất Nhất Ma Thần khóc lóc nói: “Ta thật sự không cam tâm, vừa thành Ma Thần đã bị phong ấn, vừa trốn ra ngoài đã bị bắt về lại.”
Nhị Ngũ Ma Thần cười lạnh nói: “Ha ha, Trần Mục, chúng ta nhiều lần giúp đỡ ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, xem ra chúng ta không thể trở thành bằng hữu.”
Đôi mắt Trần Mục khẽ híp lại, nếu như không phải vừa nãy hắn ra tay giúp đỡ Bách Chiến Chí Tôn bắt ba tôn Ma Thần trở về thì ở đó chắc chắn sẽ có lão tổ Tiên Vương nghi ngờ hắn.
Hai lần gần nhất, lúc Trần Mục gặp rắc rối Ma Thần luôn có thể xuất hiện phá rối, hắn cảm thấy chuyện này khổng phải trùng hợp, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Tuy rằng dáng vẻ Tam Bát Ma Thần thảm hại nhưng ánh mắt nàng ta vẫn cao ngạo, chế giễu nói: “Khi Ma chủ trở về, đó chính là ngày diệt vong của các ngươi.”
Thương Vân Chí Tôn vung tay, trên đài phong ấn có đường văn cổ lão sáng lên, ba tôn Ma Thần theo đó biến mất, Viễn Cổ Tiên thành khôi phục vẻ yên tĩnh.
Bách Chiến Chí Tôn nhìn sang Trần Mục, còn cả Đế kiếm trong tay hắn: “Hiện giờ Tiên giới loạn trong giặc ngoài, vẫn xin tiểu hữu tạm thời buông bỏ ân oán.”
Trần Mục cường thế nói: “Ta sẽ không mặc kệ Ma Thần làm loạn, những thế lực tiên giới kia ra tay với người thân bằng hữu bên cạnh ta, ta sẽ không tha thứ thay bọn họ.”
Tống Chung không hề sợ hãi, hắn ta phụ trách trấn giữ Viễn Cổ Tiên thành, có được sự bảo hộ của Chí Tôn, nhưng Tịnh Vân lão tổ thì tê dại cả da đầu, Trần Mục có Đế kiếm gia trì, cho dù là Thái Thanh Tiên Cung cũng không đối phó được.
Bách Chiến Chí Tôn cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Đế kiếm bỗng nhiên hóa thành lưu quang biến mất từ trong tay Trần Mục, rồi lại quay về chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành.
Thương Vân Chí Tôn nhìn sang Bàn Thạch Chí Tôn: “Đó là lựa chọn mà Đế kiếm bị ép phải làm.”
Bách Chiến Chí Tôn có chút thất vọng: “Xem ra ngươi không phải là người mà Đế kiếm muốn đợi.”
Tống Chung thấy vậy thì mừng khôn xiết: “Bách Chiến Chí Tôn, hắn có vấn đề, không thể để hắn rời đi.”
Lão tổ Tiên Vương xung quanh thi nhau gật đầu, Tịnh Vân lão tổ trầm giọng nói: “Thần tộc bên ngoài đều nghe theo hắn, phải nghĩ cách phong ấn những Thần tộc kia.”
Sau khi Đế kiếm rời khỏi hắn, Trần Mục mất đi chỗ dựa nhưng lại không hề sợ hãi, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười: “Các vị tiền bối trấn thủ Viễn Cổ Tiên thành, về lý nên được tôn trọng, ta không muốn hai bên vì đấu tranh mà cùng bị tận diệt với các ngươi.”
Bách Chiến Chí Tôn khẽ gật đầu: “Ngươi đi đi, hy vọng ngươi có thể hậu sinh khả úy, sự xuất hiện của ngươi khiến ta nhìn thấy hy vọng, một hy vọng mong manh.”
“Đa tạ tiền bối!”
Trần Mục ôm quyền với Bách Chiến Chí Tôn.
Lão tổ Tiên Vương xung quanh tự nhiên cũng không dám dị nghị gì, Tịnh Vân lão tổ thở dài một hơi, Trần Mục không có Đế kiếm thì vẫn còn cách để đối phó.
Trước khi Trần Mục rời đi, hắn lấy ra lượng lớn hồng thạch đều có kích thước chừng nắm đấm, toàn bộ cường giả của Viễn Cổ Tiên thành đều sôi sục, phần lớn khí huyết của bọn họ đã suy yếu, chỉ có hồng thạch mới có thể kéo dài tính mạng cho bọn họ.
Bách Chiến Chí Tôn chắp tay với Trần Mục: “Đa tạ tiểu hữu, ân tình này ta sẽ ghi nhớ.”
“Đa tạ tiểu hữu.”
Các lão tổ Tiên Vương đều đỏ mặt.
Viễn Cổ Tiên thành có truyền tống trận thông ra ngoại giới, Bách Chiến Chí Tôn để mấy người Viêm Sát tiến vào Viễn Cổ Tiên thành, sau đó khai triển truyền tống trận đưa bọn họ rời đi.
Sau khi ra khỏi bí cảnh.
Trần Mục đứng trên vùng bình nguyên, Băng Thanh cầm băng trượng trong tay, khom người hành lễ: “Đa tạ đại nhân!”
Viêm Sát và Hư Ảnh đều mỉm cười hành lễ, Trần Mục lạnh giọng nói: “Ta không hỏi quá khứ của các ngươi, từ bây giờ trở đi, hoặc là các ngươi nghe theo ta, hoặc là bị phong ấn.”
“Đại nhân, chúng ta nghe theo ngài.”
Băng Thanh cười khanh khách gật đầu, Trần Mục cũng biết những đại thần này trông có vẻ hiền lành tốt bụng, nhưng đều không phải là đèn cạn dầu, nếu như không chú ý thì rất có thể bọn họ sẽ phản chủ, nhưng ở Tiên giới cũng cần có sức lực của bọn họ.
Trần Mục khá yên tâm về Kim Thiền, hắn ta không có bụng dạ khác, còn sở hữu sức lực sáng ngang với Chí Tôn.