Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 673 - Chương 673: Kiếm Trảm Ma Thần (3)

Chương 673: Kiếm Trảm Ma Thần (3)

“Tiểu hòa thượng, sau này đi theo ta, ta dẫn ngươi đi ăn ngon uống say.” Trần Mục nhìn cái đầu trọc của Kim Thiền, vốn muốn đưa tay ra xoa nhưng lại cảm giác lòng bàn tay hẳn sẽ đau rát lắm, hắn nhìn thấy kiếm văn in sâu trong lòng bàn tay.

“Đây là?” Trần Mục nhìn kiếm văn huyết sắc dần dần mờ đi, cuối cùng ẩn vào trong da thịt, rất rõ ràng đường kiếm văn này là do Đế kiếm lưu lại.

Kiếm văn không mang theo bất kỳ năng lượng nào, càng giống với tọa độ hơn, Trần Mục không biết Đế kiếm có ý gì: “Chỉ có sức mạnh của bản thân mới là Tiên Đạo.”

Trần Mục dẫn theo Kim Thiền quay lại Thanh Thạch đồng, hắn để đám đại thần Viêm Sát tuần tra vùng phụ cận, kiểu cường giả như bọn họ dù cách vạn dặm cũng có thể chạy tới ngay lập tức.

Thanh Thạch đồng, ánh mặt trời rạng rỡ.

Sở Sở đang ở trong đình viện, nàng ta ngồi trên băng ghế nhỏ, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, khoảng thời gian này đi theo Trần Mục, khuôn mặt nhỏ của nàng ta đã trở nên tròn trịa, nàng ta đang ngồi ngây ngốc trong viện tử.

Trần Mục dẫn theo Kim Thiền trở về viện tử.

Sở Sở phấn khích đứng bật dậy, nàng ta đi đến trước mặt Trần Mục, nhếch miệng cười ngọt ngào: “Đại ca ca.”

Trần Mục ngồi xổm người xuống, xoa nhẹ đầu của Sở Sở, sau đó nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ thẫm của nàng ta, gần đây Ma Thần nhiều lần có động thái khiến hắn không thể không nghi ngờ có Ma Thần cao giai đang âm thầm khống chế, kẻ có thể điều động Ma Thần bát giai chỉ có Ma Thần cửu giai.

Ánh mắt Sở Sở trong veo, nở nụ cười rạng rỡ, Trần Mục cười hỏi: “Có đi ra ngoài không?”

“Không có, Sở Sở rất nghe lời, vẫn luôn ở trong viện tử.” Sở Sở lắc lư cái đầu.

Trần Mục cũng không có nghi ngờ, dù sao nàng ta cũng có lực lượng của Ma Thần: “Hắn là Kim Thiền, sau này các ngươi chơi cùng nhau, cũng có người bầu bạn.”

Sở Sở nhìn sang Kim Thiền mặc áo cà sa, đầu hắn ta trời sinh có mắt dọc kim sắc, trông có chút ngốc nghếch, hai tay chắp trước ngực, chân trần giẫm vào không trung, dáng vẻ cũng chỉ sáu bảy tuổi, nhưng tâm trí lại trưởng thành hơn Sở Sở.

“Tiểu ca ca, xin chào, ta là Sở Sở.” Sở Sở hơi ngại ngùng vẫy vẫy tay.

Kim Thiền khẽ khom người, giọng nói non nớt: “Tiểu tăng Kim Thiền, bái kiến tiểu thí thủ.”

Sở Sở che miệng cười ngây ngô: “Đại ca ca, trang phục này của tiểu ca ca thật là kỳ quái.”

“Đệ tử Phật tộc đều ăn mặc như vậy, chỉ có điều đạo thống của Phật tộc đã biến mất nhiều năm, cho nên trước kia ngươi chưa từng thấy.” Trần Mục cười giải thích.

Sở Sở trở về phòng, sau đó lấy kẹo hồ lô Trần Mục mua cho nàng ta mang ra: “Tiểu ca ca, cho ngươi kẹo hồ lô này, ăn rất ngon đấy.”

Kim Thiền không liếc mắt: “Cảm ơn ý tốt của tiểu thí chủ, tiểu răng chỉ ăn gió nằm sương.”

“Hả?”

Sở Sở há hốc miệng.

Trần Mục nhẹ giọng nói: “Sở Sở, chúng ta sắp rời khỏi nơi này, có gì muốn ăn không?”

“Đại ca ca, ta muốn ăn khoai lang nướng.” Sở Sở chớp đôi mắt sáng ngời.

Trần Mục mua khoai lang trong thành, sau đó dẫn theo Sở Sở và Kim Thiền rời khỏi Địa Châu.

Bây giờ hắn có Đại Thần tương trợ, có vốn liếng để đối cứng với Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung.

Nhưng mà Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung hiện giờ chắc chắn đã có phòng bị, dù sao bọn họ cũng là đạo thống được truyền thừa từ viễn cổ, vốn không dễ đối phó.

Trần Mục có Thất Kiếp Luân Hồi Đan, hắn chuẩn bị sau khi đột phá thì lại tính sổ với thế lực Tiên giới.

Thần thuyền đi về khu rừng nguyên sinh ở phía Đông, lần này Trần Mục bế quan có thể dẫn tới thiên kiếp, cho nên hắn chuẩn bị cố hết sức tránh xa thế lực Tiên giới.

Mấy người Viêm Sát đi theo gần thần thuyền.

Trên thần thuyền, Sở Sở đang ăn khoai lang nướng, Kim Thiền ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh, quanh thân có phật quang chiếu sáng.

Trần Mục trêu đùa nói: “Tiểu hòa thượng, chẳng phải ngươi nói sẽ dạy ta Vạn Pháp Bất Xâm sao?”

Kim Thiền mở mắt ra, gật đầu nói: “Thí chủ, ngươi muốn học thì tiểu tăng có thể dạy ngươi.”

Trần Mục tu luyện Bất Diệt Kinh đến đỉnh phong nhưng lại không đạt được trạng thái vạn pháp bất xâm thật sự, tạm thời chỉ có thể miễn dịch với thần thông chí cường một lần: “Vậy thì vất vả rồi.”

Kim Thiền giơ tay ra trước người viết kinh phật, Trần Mục nhìn những văn tự vặn vặn vẹo vẹo kia, khẽ nhíu mày lại, khó mà in sâu chúng vào thức hải.

“Kinh phật không giống với những phù văn mà ngươi đã từng thấy, thứ quan trọng không phải hình mà là âm, nắm vững Phạn âm có thể tung hoành ba ngàn Đại Thiên thế giới.”

Kim Thiền mở miệng niệm kinh phật, Phạn âm vang lên, phật quang hiện lên, Sở Sở lập tức trừng to mắt, nàng ta che tai lại, trên mặt đầy vẻ đau khổ.

Trần Mục cũng cau mày lại, hắn không thích hòa thượng niệm kinh nên cắt ngang nói: “Bỏ đi.”

“Niệm kinh chóng mặt, vẫn là không nên học nữa.” Trần Mục từ bỏ việc tu luyện thần thông Phật tộc.

Giọng Kim Thiền non nớt nói: “Chỉ cần lòng không tạp niệm là có thể nghe được âm thanh của tự nhiên.”

Trần Mục tò mò nói: “Tiểu hòa thượng, ba ngàn Đại Thiên thế giới mà ngươi nói là có ý gì?”

“Phật chủ nói Bỉ Ngạn có ba ngàn Đại Thiên thế giới, truyền thừa của chúng ta bắt nguồn từ Bỉ Ngạn, chư phật đi hướng Tây, biển khổ khó độ, chúng ta đều đang trên đường.”

Kim Thiền nói rất cao thâm, Trần Mục cái hiểu cái không, ở Bỉ Ngạn còn có thế giới khác, liên tưởng đến Tà Tu ở khoảng thời gian trước, bọn họ đang cúng tế tân thần, đó là thần minh không thuộc về thế giới này.

Trần Mục bỗng nhiên dựng tóc gáy.

Hắn thật nhỏ bé dưới mảnh tinh không này, ở trên tinh không kia còn có thế giới vĩ đại hơn sao?

Bình Luận (0)
Comment