Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 686 - Chương 686: Liên Minh Thành Lập (2)

Chương 686: Liên Minh Thành Lập (2)

Tằng Ngưu ngồi xổm trên thần thuyền, trên mặt là dáng vẻ buồn khổ, Sở Sở đưa tay sờ khuôn mặt của hắn ta: “Sau này Sở Sở sẽ chơi với ngươi.”

Trần Mục bình tĩnh nói: “Các ngươi theo ta qua đây.”

Nghe vậy, Tằng Ngưu và Sở Sở đi theo Trần Mục đến từ đường trạch viện ở trung tâm thành trấn, nơi này đang thờ phụng tổ tiên của Tằng gia, bên trong còn có phụ mẫu của Tằng Ngưu.

Trong đình viện có cây cổ mộc cao trăm trượng, toàn bộ thành trấn đều lộ vẻ đặc biệt, Trần Mục đến dưới gốc cây: “Chỗ này, ngươi có thấy quen thuộc không?”

“Không có ấn tượng!”

Tằng Ngưu lắc đầu, không nhớ ra được.

Trần Mục bình tĩnh nói: “Cái cây này là do tỷ tỷ ngươi và ngươi cùng trồng.”

“Là cái cây này?” Tằng Ngưu trừng to mắt, hắn ta nghĩ đến sự thay đổi của chính mình và cả sự biến hóa của cái cây này, cảm giác đã qua rất lâu rất lâu.

Trần Mục giơ tay trái lên, lòng bàn tay vọt ra Luân Hồi Nhãn tử sắc, hắn muốn cưỡng ép chiếu lại cảnh tượng trước kia, xung quanh xuất hiện hình ảnh mơ hồ, đình viện này có rất nhiều người từng đến, đều là người đến tế lễ tổ tiên.

Trần Mục muốn tái hiện lại hình ảnh của rất nhiều năm trước, hắn chỉ có thể mượn lực của Trấn Thiên Ấn, trong đình viện rất nhanh đã xuất hiện viện tử nhỏ được xây từ bùn đất.

Tằng Ngưu phấn khích gọi: “Tỷ tỷ!”

Trong viện tử có thiếu nữ cột tóc búi tròn, nàng ta đang dệt vải: “Không biết A Ngưu còn nhớ chúng ta không, mong là đệ ấy có thể trở thành tu tiên giả lợi hại.”

Người trung niên dáng người cường tráng vác rơm củi về nhà: “Tiểu Lan, yên tâm đi, thằng bé A Ngưu kia dù ngốc nghếch nhưng chắc chắn sẽ không quên chúng ta đâu.”

“Cha!”

Tằng Ngưu đưa tay ra nhưng lại không cách nào chạm được vào bọn họ, hắn ta có thể cảm nhận được đó chính là người nhà của hắn ta.

Trong viện tử có người phụ nhân trung niên đang phơi y phục: “Không biết A Ngưu lúc nào mới quay về.”

“Mẫu thân!”

Vóc dáng Tằng Ngưu vạm vỡ, lúc này lại rơi nước mắt như mưa, Sở Sở cũng dụi mắt theo.

Cảnh tượng trong viện tử biến hóa rất nhanh, Tằng Ngưu nhìn thấy cả đời của người nhà, bởi vì Tằng Ngưu bọ Thái Thượng Tiên Cung mang đi tu tiên nên cả nhà Tằng gia bọn họ cũng được sống những ngày tháng tốt đẹp, hơn nữa sau này còn sinh được hai hài tử, cả thành trấn đều xem như là hậu bối của Tằng Ngưu.

Trần Mục có hơi mỏi mệt, hắn thu lại Luân Hồi Nhãn, sử dụng phương pháp như vậy cần phải bỏ ra cái giá cực lớn, may mà hắn thăm dò người bình thường, nếu thăm dò cường giả thì rất có thể bị phản phệ.

Băng Thanh càng bội phục Trần Mục hơn, hắn thế mà có thể thăm dò được chuyện phát sinh trong quá khứ, cho dù là Chí Tôn cũng không thể thăm dò được, có thể trông về nơi xa trong dòng sông Thời Gian thì cũng là cường giả chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tằng Ngưu khóc mãi khóc mãi rồi đột nhiên ngất lịm đi, Trần Mục đưa hắn về thần thuyền nghỉ ngơi, dặn dò Băng Thanh chăm sóc, sau đó đi theo đường cũ quay về Tây bộ Vũ Châu.

Trần Mục ngồi xếp bằng tu luyện trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn đang ổn định cảnh giới, cảm ngộ đại đạo.

Lúc thần thuyền trở về Tây bộ, Quang Minh thành đã hình thành sơ bộ, tốc độ thi công của tu tiên giả vô cùng nhanh, Trần Mục tự mình thiết kế Quang Minh thần miếu, sau đó giao cho Ngô Lôi, để ông ta bảo đảm chất lượng.

Kim Thiền siêu độ cho vong hồn xong, hắn ta cầm kim bát, tiểu xà kim sắc bên trong trở nên có sinh lực.

Trần Mục tìm được Kim Thiền: “Tiểu hòa thượng, trên thuyền có đứa trẻ tên A Ngưu, làm phiền ngươi dạy dỗ, mong là hắn có thể theo ngươi làm người tốt.”

“Được.”

Kim Thiền sảng khoái đồng ý.

Trần Mục cảm thấy trong những người này Kim Thiền là đáng tin cậy nhất, vả lại hắn ta còn vô dục vô cầu.

Vào ban đên, Tằng Ngưu tỉnh lại, Sở Sở đang dựa vào bên giường ngủ, Kim Thiền ngồi xếp bằng cách đó không xa, hình ảnh ấm áp như vậy khiến hắn ta yên lòng.

Trần Mục nhìn thấy trạng thái ổn định của A Ngưu, không có dấu hiệu bùng nổ, hắn cũng có thể yên tâm tu luyện.

Bảy ngày sau.

Xung quanh Trần Mục tràn ngập hà quang.

Quang Minh thành đã xây dựng được kha khá, nhưng chỉ có thành trì thì vẫn chưa đủ, còn phải có bách tính.

Trần Mục mở mắt ra, hắn gọi Ngô Lôi đến: “Quang Minh thành xây dựng rất tốt, chỉ có thành trì to lớn thôi vẫn chưa đủ, các ngươi đi mời thôn dân ở lân cận đến, nhớ kỹ không thể ép buộc bọn họ đến Quang Minh thành.”

“Tuân mệnh.”

Ngô Lôi lập tức đi làm.

Trần Mục nhìn về phía xa, Sở Sở bắt chéo hai chân, nàng ta ngồi trên vai A Ngưu, chỉ huy hắn ta giúp vận chuyển vật liệu đá để xây thành.

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ tràn ngập trên mặt bọn họ, tâm trạng Trần Mục vui vẻ, hắn chuẩn bị đi đến Tử Vi Động Thiên: “Hư Ảnh ngươi đi theo ta, Viêm Sát ngươi phụ trách đốc công, Băng Thanh chăm sóc tốt cho bọn họ.”

“Vâng!”

Ba vị đại thần lần lượt gật đầu.

Tuy bọn họ là bị ép phải phục tùng mệnh lệnh nhưng vẫn tương đối công nhận Trần Mục.

Trần Mục dẫn theo Hư Ảnh tiến đến Bắc bộ Vũ Châu.

Chạng vạng tối hôm sau.

Trần Mục đến Tử Vi Động Thiên.

Động chủ Liễu Tổ của Tử Vi Động Thiên đích thân dẫn theo các tiểu bối tinh anh của Tử Vi Động Thiên đến nghênh đón.

“Hoan nghênh hai vị đạo hữu, mời vào trong.” Liễu Tố nhiệt tình mời mấy người Trần Mục.

Trần Mục chắp tay hồi lễ: “Làm phiền các vị.”

Liễu Tố dẫn mấy người Trần Mục đến Tử Vi Động Thiên, bên trong tiên khí lượn lờ, tuy không bằng với Thái Thượng Tiên Cung nhưng cũng là nhân gian tiên cảnh.

Ở quảng trường của Tử Vi Động Thiên đã làm xong công tác chuẩn bị cho việc liên minh, chỗ đó có bàn tròn được chạm khắc từ cổ mộc, trông rất thích hợp cho hội nghị.

Liễu Tổ và Trần Mục vừa đi vừa trò chuyện.

“Liễu tiền bối, xin hỏi thế lực Vũ Châu có phản ứng như thế nào?” Trần Mục cười nhẹ hỏi.

Liễu Tố cũng không giấu giếm: “Thế lực lớn chủ yếu của Vũ Châu vẫn còn sáu nhà, ngoại trừ Tử Vi Động Thiên thì chỉ có hai nhà tỏ rõ thái độ muốn gia nhập liên minh.”

Trần Mục cũng từng nghĩ đến, số lượng thế lực trong liên minh lúc đầu rất ít, đây cũng là điều hợp lý.

“Không sao, liên minh có thể từ từ lớn mạnh, đa tạ Liễu tiền bối đã bôn ba vì chuyện này.”

Bình Luận (0)
Comment