Cổ môn u ám đóng lại, Trần Mục không phải tiếp nhận áp lực cường đại, một tay hắn cầm Chiêu Yêu Phiên, có thể cảm giác được lực uy hiếp của món chí bảo này đối với Yêu tộc.
Tiêu Ngọc và yêu hầu đánh nhau khó phân thắng bại.
Mặc dù Yêu hầu chỉ còn khung xương, nhưng lực lớn vô cùng, cốt trảo sắc bén, Quỷ Tiên Giáp đều bị xé rách, Tiêu Ngọc bắt đầu thấy lo lắng, thân thể của nàng ta trải rộng vết thương.
Cường giả Tiên giới chung quanh đều cảm thấy tê cả da đầu, Trần Mục dựa vào Chiêu Yêu Phiên, đứng ở thế bất bại, trừ phi cường giả Tiên giới liên thủ, nếu không căn bản là không có phần thắng.
"Lão phu nghe nói Chiêu Yêu Phiên có thể khống chế tất cả Yêu tộc, thấy cờ như thấy Yêu Chủ đích thân tới, cho dù Yêu Đế tới rồi, thì cũng phải nghe theo sai sử."
"Trần Mục có Chiêu Yêu Phiên, như hổ thêm cánh, e rằng chỉ có thanh kiếm ở Cổ thành kia có thể đối phó được."
"Ta nghe nói Trần Mục còn từng khống chế thanh kiếm Cổ thành kia trong thời gian ngắn, hắn không hề đơn giản!"
Trong tinh không, vẻ mặt của cường giả Tiên giới bất đồng, có người vui vẻ, có người lo lắng, có người sợ hãi.
Vẻ mặt Tiêu Lạc Mộc nghiêm túc, ông ta nhìn Tiêu Ngọc bị cốt trảo của yêu hầu làm trọng thương.
Mi tâm của Tiêu Ngọc đột nhiên mở ra, huyết quang nở rộ, có đạo thân ảnh bước ra từ trong mi tâm của nàng ta, nắm đấm màu đỏ nện về phía yêu hầu, trực tiếp đánh lui yêu hầu.
Giọt Đế Huyết kia được kích hoạt hoàn toàn, một vị Đại Đế viễn cổ lại xuất hiện ở thế gian, nhưng mà yêu hầu cũng là Đại Đế, bọn họ va chạm lần nữa, tinh không vì thế mà mất màu.
Chiêu Yêu Phiên đột nhiên lắc lư, Trần Mục nhìn thấy hai luồng khí âm dương lưu chuyển, hắn cảm thấy không thích hợp, cổ môn u ám trong không gian phía sau lưng như ẩn như hiện.
"Không đúng."
Trần Mục cảm thấy là vấn đề của sợi u sương kia, hắn muốn khống chế Chiêu Yêu Phiên, lại phát hiện có cỗ sức mạnh đang tranh đoạt quyền khống chế Chiêu Yêu Phiên cùng với hắn.
Cường giả Tiên giới chung quanh đều có thể nhìn ra manh mối, Trần Mục bị ép thu hồi Chiêu Yêu Phiên, sau đó dùng Trấn Thiên Ấn trấn trụ Chiêu Yêu Phiên, phòng ngừa nó làm loạn.
Sau khi hắn thu hồi Chiêu Yêu Phiên, Kim Sư Chí Tôn và Thiên Xà Chí Tôn nhao nhao đứng dậy, hai người đều hừ lạnh, bọn họ quỳ xuống ngay trước mặt cường giả Tiên giới, hơn nữa Trần Mục còn là tu tiên giả, trên mặt bọn họ tối sầm.
"Xem ra, hắn còn không thể hoàn toàn khống chế Chiêu Yêu Phiên." Có cường giả lão bối vui mừng nói.
Trần Mục không bởi vì mất đi Chiêu Yêu Phiên mà khủng hoảng, hắn vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, yêu hầu đột nhiên mất đi khống chế, một đầu đâm vào chỗ sâu trong tinh không.
Thân ảnh do giọt Đế Huyết kia ngưng tụ thành đã mờ nhạt, trải qua đại chiến, sức lực hắn còn dư lại không nhiều, thân ảnh huyết sắc nhìn quanh tinh không, sau đó nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục lạnh nhạt nhìn về chỗ cao, không có sự sợ hãi, hắn không có đường có thể lui, trong đôi mắt hiện ra kim quang, ngay đến sợi tóc cũng biến thành màu vàng.
Hắn hao hết tiên lực, chỉ có thể dùng thân đánh tay không, không tiếc thôi động huyết mạch Trần gia chỉ có trong cơ thể, cùng với việc thiêu đốt huyết mạch, Trần Mục phát ra sức mạnh cuối cùng.
Trần Mục sử dụng Thiên Huyền Bí Pháp, cần phải thiêu đốt căn nguyên bản mệnh của bản thân, hắn không chần chờ, trực tiếp thiêu đốt một số lượng huyết mạch Trần gia không nhiều, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch còn sót lại ở hai tay cũng đang thiêu đốt.
Dưới sự trợ giúp của bí pháp, sức mạnh nhục thân của Trần Mục tăng lên tới cực cảnh, thứ hắn mạnh nhất chính là nhục thân, hiện tại muốn dùng nhục thân để đánh cược lần cuối.
Năm ngón tay Trần Mục nắm thành quyền, sau đó nhảy lên thật cao, trong chớp mắt vọt tới trước mặt Tiêu Ngọc, nắm đấm của hắn còn loá mắt hơn cả mặt trời, kim quang chiếu sáng vạn dặm tinh hà.
Toàn bộ Tiên giới đều bị bao phủ bên trong kim quang.
Nắm đấm của Trần Mục còn hiện ra Bất Diệt Kinh Văn.
Đôi mắt của Tiêu Ngọc bị quyền quang làm chói mắt, hai tay nàng ta che mắt, thần chí đã không rõ, không có tránh né, cũng không biết phản kháng,
Trước khi nắm đấm của Trần Mục đến, đạo thân ảnh huyết sắc kia xuất hiện ở trước mặt Tiêu Ngọc, cũng siết chặt nắm đấm, một nửa tinh không đều bị nhuộm đỏ.
Hai đạo quyền quang chói mắt va nhau, tinh không như mặt biển yên ắng có viên đá rơi vào, tạo nên gợn sóng, ngôi sao tựa như nhảy múa trong biển.
Cường giả Tiên giới đều đang rời xa chiến trường.
Trần Mục không tiếc thiêu đốt huyết mạch trân quý nhất trong cơ thể, căn nguyên sinh mệnh chảy đi nhanh chóng, nhưng ánh mắt hắn kiên định, không có bất kỳ chần chờ gì.
Đây là một quyền mạnh nhất của Trần Mục, giây phút đụng phải quyền quang huyết sắc, quyền quang của hắn tối nhạt đi, ống tay áo nháy mắt bị phá nát, cả cánh tay đều mất đi cảm giác, trong chớp mắt hóa thành tro tàn.
Ầm ầm!
Trần Mục bị đánh xuống tinh không.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn hoàn toàn biến mất, giống như ngôi sao rơi xuống, không ngừng tăng tốc mà xuống, bên tai nghe được tiếng tim đập đặc thù.
Cường giả Tiên giới nhìn Trần Mục rơi xuống, bọn họ hoặc là hưng phấn, hoặc là căng thẳng, trận chiến này dù cho đến bây giờ, vẫn còn chưa phân rõ thắng bại.
Chỉ có Trần Mục và Tiêu Ngọc nhận thua hoặc chết đi, cuộc quyết đấu này mới được xem là kết thúc.
Tiêu Ngọc vẫn bịt chặt mắt, đạo tâm của nàng ta sụp đổ trong cuộc chiến này, toàn thân đều đang run rẩy.
Cường giả lão bối đều hiểu rõ, nếu như không phải nhờ ngoại lực, Tiêu Ngọc sẽ bị Trần Mục nghiền ép.
Theo việc quyền quang huyết sắc mờ nhạt, thân ảnh nguy nga cũng đang tiêu tán, sức mạnh đế huyết sắp hao hết, đạo thân ảnh kia lắc đầu bất đắc dĩ, hai tay của hắn kết ấn, dùng sức mạnh cuối cùng phác hoạ ra trận văn huyền diệu, cùng với việc trận văn nở rộ ánh sáng, có cột sáng phóng lên chỗ sâu trong tinh không mênh mông.
Cường giả Tiên giới nhao nhao nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không.
Thân ảnh huyết sắc rất nhanh liền tiêu tan triệt để, sau đó trận văn trong tinh không biến mất theo, chỉ có cột sáng kia phóng về phía chỗ sâu trong tinh không.