Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 702 - Chương 702: Quyền Chấn Tinh Hà (2)

Chương 702: Quyền Chấn Tinh Hà (2)

Kim Thiền không niệm kinh nữa, hắn ta ngẩng đầu, nhìn Tham Lang tinh, trong đôi mắt hiện ra kim quang.

Trần Mục đứng trên bầu trời Tham Lang tinh, phía sau hắn là Hồng Mông Thụ, trải qua một kiếm vừa rồi kia, Hồng Mông Thụ có phần nhạt đi, cường giả Tiên giới chung quanh đều có thể nhìn ra, trạng thái của hắn bây giờ là nỏ mạnh hết đà.

Ngay đến cả Tiêu Lạc Mộc giữ yên lặng cũng lạnh lùng nói: "Kết thúc rồi."

Trận náo loạn này còn phiền phức hơn ông ta nghĩ, Thái Thanh Tiên Cung bị ép đến tuyệt cảnh, cho dù Tiêu Ngọc chống đỡ qua được phản phệ, thì sau này cũng rất khó tiến thêm bước nữa.

Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm nhìn về phía Nam Cung Thần, Nam Cung Thần lại lẳng lặng nhìn Trần Mục.

Tiêu Ngọc cách không túm lấy Trần Mục.

Huyết quang hóa thành bàn tay lớn rơi xuống, Hồng Mông Thụ phóng ra tử quang tạo thành tấm chắn, một tiếng răng rắc vỡ nát, Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, cưỡng ép dựng lên tấm chắn kim sắc, nhưng cũng xuất hiện lượng lớn vết nứt trong nháy mắt.

Trần Mục thu hồi Hồng Mông Thụ, tấm chắn mà Trấn Thiên Ấn dựng lên cũng cùng lắm là chống đỡ được một lát, cưỡng ép thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, tất nhiên sẽ bị phản phệ.

Ngoại trừ Trấn Thiên Ấn ra, Trần Mục vẫn còn có át chủ bài khác, hắn quyết định thử dùng Chiêu Yêu Phiên trước, nếu như không được, cho dù trên người hắn sẽ lưu lại đại đạo thương tổn, thì cũng phải cưỡng ép thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn.

Trần Mục lấy ra Chiêu Yêu Phiên, thần trí của hắn và Chiêu Yêu Phiên tương liên, bên trên Tham Lang tinh bỗng nhiên gào khóc thảm thiết, phía sau lưng tất cả cường giả trong tinh không đều phát lạnh.

Tiêu Lạc Mộc truyền âm nói: "Mau giải quyết hắn."

Tiêu Ngọc cũng phát giác được nguy hiểm, nàng ta đột nhiên dùng lực, huyết quang hóa thành bàn tay lớn che trời, tấm chắn kim sắc bao phủ Trần Mục không ngừng bị vỡ tan.

Bên trong tấm chắn, Trần Mục thôi động Chiêu Yêu Phiên, trên cờ vải hai luồng khí hắc bạch xuôi chảy, cờ vải bay phất phới trong gió, trong tinh không, bỗng nhiên nổi gió tà, thổi cho các cường giả Tiên giới tê dại da đầu.

Nhưng Chiêu Yêu Phiên lại bất chợt run rẩy dữ dội, Trần Mục dùng hai tay mới có thể miễn cưỡng giữ chắc, hắn cảm giác được có hồn phách đáng sợ được Chiêu Yêu Phiên gọi tới.

Nơi sâu trong tinh không, có hai vị Chí Tôn Yêu tộc được mời đến đây, giờ phút này thân thể của bọn họ không bị khống chế, thậm chí còn khom người, muốn quỳ lạy Chiêu Yêu Phiên.

Kim Sư Chí Tôn và Thiên Xà Chí Tôn đều là đại yêu sống sót từ thời viễn cổ, lúc này hai người lại nửa quỳ với phương hướng của Chiêu Yêu Phiên, có thể nhìn ra được, bọn họ cực kì không tình nguyện, nhưng vẫn phải quỳ xuống.

Vẻ mặt Tiêu Lạc Mộc khó coi, hai vị Chí Tôn Yêu tộc này là ông ta mời tới, không ngờ rằng sẽ bị Trần Mục dùng Chiêu Yêu Phiên hàng phục, ông ta chau mày.

Nam Cung Thần hiểu biết sâu rộng, hắn ta hoảng sợ nói: "Cái kia chẳng lẽ là chí bảo Yêu tộc, Chiêu Yêu Phiên?"

"Hẳn chính là Chiêu Yêu Phiên! Đó chính là chí bảo Yêu tộc, sao hắn có thể thôi động được?"

"Nội tình thật đáng sợ!"

Bàn Thạch Chí Tôn cau mày: "Rốt cuộc hắn ta là ai, lại có thể khống chế được Chiêu Yêu Phiên!"

Hai luồng khí âm dương quấn quanh đôi tay Trần Mục, trắng đen xen lẫn, trong hư không có sương bụi ngưng tụ thành cánh cửa.

Ở sau cửa có vô số tiếng gào thét vang lên, vô số vong linh Yêu tộc muốn rời khỏi đó, nhưng không có sự cho phép của Trần Mục, bọn họ không cách nào vượt qua cổ môn.

Trần Mục còn phát hiện trong đó có một bộ phận sinh linh đặc thù, không chỉ có vong hồn, thậm chí còn có khung xương, mang theo uy áp không hề yếu hơn Tiêu Ngọc bây giờ.

Răng rắc!

Tấm chắn kim sắc vỡ nát, bàn tay lớn huyết sắc rơi xuống phía Trần Mục, nhưng bên trong cánh cửa cổ xưa do sương bụi ngưng tụ thành, gió lạnh gào thét, yêu lực đáng sợ như lưỡi dao lao ra, tay lớn huyết sắc bị nghiền nát.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, cốt trảo sắc bén túm lấy cổ môn u ám âm trầm, khung xương khom người chậm rãi bước ra, nhìn dáng vẻ bản thể là yêu hầu.

Trần Mục tạm thời quyết định thả nó ra ngoài, ở trên người nó cảm nhận được sức mạnh không thua kém gì Tiêu Ngọc.

Bên trong xương sọ của yêu hầu còn có hai đám lửa xanh, nó nghiêng cổ, nhìn bóng lưng Trần Mục, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc ở chỗ cao, bầu không khí trên chiến trường quỷ dị.

Đồng tử của Kim Sư Chí Tôn đột nhiên rụt lại, hắn ta nửa quỳ ở tinh không, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Yêu Đế!"

Cường giả Tiên giới xung quanh nhao nhao khiếp sợ, chẳng ai ngờ rằng, thi hài của Yêu Đế sẽ được triệu hoán ra ngoài, mặc dù chỉ là khung xương, nhưng lại mang theo uy áp khủng bố.

Ngay đến cả Trần Mục cũng không nghĩ tới, hắn có thể thông qua Chiêu Yêu Phiên, triệu hồi ra thi hài của Yêu Đế, hơn nữa cỗ thi hài này rõ ràng còn có ý thức thuộc về chính mình.

Tiêu Ngọc phát giác được Chiêu Yêu Phiên của Trần Mục mới là có vấn đề, nàng ta dịch chuyển tới bên cạnh Trần Mục, không gian vỡ nát, bàn tay của nàng ta hướng về phía Trần Mục.

Yêu hầu đột nhiên xuất thủ, xương bàn tay của hắn ta va chạm với bàn tay của Tiêu Ngọc, hai tay Trần Mục nắm chặt Chiêu Yêu Phiên, cơ thể hắn lắc lư, nhưng lại không có dừng việc thôi động Chiêu Yêu Phiên.

Phía trên cờ vải Chiêu Yêu Phiên nhuốm máu, tản ra ánh sáng đặc thù, tinh không vang vọng tiếng thì thầm âm trầm.

Phía sau cổ môn u ám còn có vô số vong hồn Yêu tộc, nhưng Trần Mục không có tùy tiện kêu gọi, hắn sợ không thể khống chế được, hiện tại cũng có chút cố hết sức.

Yêu hầu và Tiêu Ngọc đại chiến.

Bọn họ xông vào trong tinh không, cường giả Tiên giới nhao nhao né tránh, ngôi sao xung quanh lần lượt nổ tung, tinh không không ngừng xuất hiện sao băng, chúng sinh Tiên giới đều nhìn về tinh không.

Phía sau cổ môn u ám, có sợi u sương vọt ra, Trần Mục không cách nào ngăn cản được, tia u sương kia lao về phía Chiêu Yêu Phiên, Trần Mục phát giác được dị thường, lập tức đóng cổ môn lại, thế nhưng tia u sương kia đã dung hợp với cờ vải.

Bình Luận (0)
Comment