Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 701 - Chương 701: Quyền Chấn Tinh Hà (1)

Chương 701: Quyền Chấn Tinh Hà (1)

Sau khi Tiêu Ngọc thôi động giọt Đế Huyết kia, lập tức có được năng lượng vô cùng vô tận, thân thể rách nát trong nháy mắt phục hồi như cũ, trái tim đập kịch liệt, máu trong cơ thể sôi trào, phản phệ của Quỷ Tiên Giáp cũng bị áp chế lại.

Nơi xa, Tiêu Lạc Mộc để ý tới trạng thái của Tiêu Ngọc, thôi động Đế Huyết cần phải trả giá đắt.

Có lẽ là do nguyên nhân trong cơ thể đã thôn phệ lượng lớn huyết mạch cường đại, Tiêu Ngọc và giọt Đế Huyết kia dung hợp hoàn mỹ, cũng không hề xuất hiện dấu hiệu bài xích.

Trần Mục rất quen thuộc với trạng thái của Tiêu Ngọc, năm đó hắn thôi động tổ huyết của tổ tiên Trần gia, cũng từng có được sức mạnh cường đại, dễ dàng phong ấn Tam giai Ma Thần.

Trần Mục biết trạng thái này của Tiêu Ngọc sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng muốn chống đỡ qua khoảng thời gian này vô cùng khó, hắn không hề do dự chút nào, trực tiếp thôi động Trấn Thiên Ấn, mượn nhờ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, cảnh giới của hắn không ngừng được nâng lên, trên người phóng ra uy áp khiến cho Tiên Vương lão bối hoảng sợ.

Cường giả ở phía xa đều bị hai vị thiên kiêu trong trận chiến làm cho khiếp sợ, Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Khá lắm, sức mạnh còn có thể tăng lên, nhưng muốn đánh bại Tiêu Ngọc ở trạng thái này, thì vẫn còn kém rất nhiều."

Trên mặt Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên tràn đầy lo lắng, Vũ Văn Khâm của Vũ Văn gia cũng là mặt không biểu cảm, Nam Cung Thần nhìn thân hình thẳng tắp của Trần Mục, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, hắn ta biết quyết đấu vẫn còn chưa kết thúc.

Tiêu Ngọc hoàn toàn thôi động Đế Huyết, nàng ta nhìn chằm chằm Trần Mục ở phía xa, giây phút bị ánh mắt khóa chặt, phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, hắn hiểu được bản thân không có chỗ để nấp.

Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, tinh khí thần tăng lên tới trạng thái đỉnh phong, quanh thân ánh sáng lượn lờ, trạng thái của hắn bây giờ sánh ngang với cường giả Chí Tôn, nhưng ở trước mặt đế uy cường đại kia vẫn là có phần không đáng chú ý đến.

Mặt của Tiêu Ngọc khôi phục lại thanh xuân mỹ mạo, khóe miệng nàng ta mang theo nụ cười lạnh, giờ phút này Trần Mục ở trong mắt nàng ta giống như con kiến hôi: "Sau khi ngươi chết, bản tiên sẽ san bằng Trần gia, sẽ khiến cho ngươi biết hậu quả đắc tội với Thái Thanh Tiên Cung."

Trong mắt Trần Mục ẩn chứa hàn ý, hắn buông cốt kiếm trong tay ra, cốt kiếm bay lơ lửng ở trước người.

Hồng Mông Thụ thoát khỏi cơ thể, ở sau lưng Trần Mục chống đỡ bầu trời xanh, gốc cây kia chứa đựng vạn đạo quy tắc, trật tự xiềng xích quấn quanh, Hồng Mông Tử Khí lượn lờ.

Hai tay Trần Mục hiện lên thần văn, Chân Long Huyết Mạch cùng Chân Phượng Huyết Mạch thoát ra khỏi cơ thể, hóa thành con hung thú kim sắc, tinh không vang dội tiếng rồng kêu phượng hót.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, Trần Mục muốn liều chết đánh cược một lần, hắn phóng tất cả tiên lực trong cơ thể ra, ngay cả kiếm cung trong cơ thể cũng đều được mở, toàn bộ Hồng Mông tiên lực màu tím đều dũng mãnh lao ra trong khoảnh khắc.

Trần Mục nâng cánh tay phải lên, bàn tay đối diện với thanh cốt kiếm, mà cốt kiếm nhắm chuẩn vào Tiêu Ngọc ở phía xa, hắn tập trung tất cả sức mạnh ở phía trên một kiếm cuối cùng.

Các loại quy tắc năng lượng quấn quanh trên cốt kiếm, phía trên cốt kiếm xuất hiện vầng sáng đủ mọi màu sắc, xoay xung quanh nhau, sức mạnh của các quy tắc khác nhau kèm theo bên trên cốt kiếm, khiến cho thanh cốt kiếm này trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Cơ thể của Trần Mục đang hơi hơi run rẩy, trên trán rịn mồ hôi, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận, tay trái hắn nắm chặt cổ tay cánh tay phải, tập trung toàn bộ sức mạnh ở phía trên cốt kiếm, sau đó năm ngón tay nắm thành quyền.

Soạt!

Cốt kiếm mang theo sức mạnh đáng sợ, phá không đi xa, không gian dọc đường bị phá nát, cường giả ở phương xa đều nhìn cốt kiếm chằm chằm, bất chợt lại mất dấu.

Thanh cốt kiếm này được quy tắc đặc thù bao quanh, xuyên thẳng qua không gian, bỗng nhiên vọt vào bên trong huyết quang, Tiêu Ngọc nhìn chằm chằm thanh cốt kiếm này, xác định vị trí của nó.

Sau khi cốt kiếm bị xác định vị trí, tốc độ bắt đầu trở nên chậm lại, sức mạnh ở trong đó không ngừng bị tiêu hao, nhưng vẫn đâm thẳng về hướng mi tâm của Tiêu Ngọc như cũ, nàng ta khẽ nhíu mày, không né tránh, mà là ném Thí Thần Kích ra.

Thí Thần Kích mang theo sức mạnh to lớn rơi xuống.

Hai thanh vũ khí va chạm ở trên không, tinh không giống như bức tranh sơn dầu nhuộm mực, không gian vỡ nát, sức mạnh đáng sợ lan tràn khắp bốn phía, ngay đến cả cường giả Tiên giới ở xa xa cũng đang tránh né, núi non bên trên Tham Lang tinh đều bị san bằng.

Từ xa nhìn lại, Tham Lang tinh giống như là quả táo đã bị gặm, thiếu mất một miếng rất to.

Răng rắc!

Thí Thần Kích đứt gãy.

Cốt kiếm mang theo sức mạnh đáng sợ phóng về phía Tiêu Ngọc, người sau khẽ nhíu mày liễu, nàng ta giơ tay lên, ngón tay sắc bén bị áo giáp huyết sắc bao trùm, vừa vặn kẹp lấy cốt kiếm, sức mạnh còn sót lại trong đó đều bị tiêu diệt.

"Dừng ở đây thôi!"

Tiêu Ngọc tiện tay ném cốt kiếm đi.

Cốt kiếm rơi xuống Tham Lang tinh, đập ra hố to, vẻ mặt Trần Mục có chút mỏi mệt, vừa rồi hắn dốc hết toàn bộ tiên lực và thần lực, lại không hề mảy may gây tổn thương cho Tiêu Ngọc.

Cường giả Tiên giới ở phía xa còn chưa lấy lại được tinh thần, Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Trần Mục rất không đơn giản, nếu như cho hắn thời gian, tất thành người tài."

Triệu Thiên Uyên khẽ gật đầu: "Hắn đến bây giờ vẫn không hề từ bỏ, dù cho năng lượng thể năng hao hết, khí tức vẫn rất vững vàng như cũ, còn đang hấp thụ năng lượng trong thiên địa, xem ra, hắn vẫn còn muốn chiến đấu tiếp!"

Trong thành Quang Minh, Băng Thanh nhíu đầu mày: "Chúng ta có cần ra tay không?"

Hư Ảnh khẽ lắc đầu: "Đầu tiên hắn không cho phép chúng ta ra tay, tiếp theo tùy tiện ra tay, khẳng định sẽ gây nên hỗn chiến, ngươi cảm thấy chúng ta có ưu thế?"

Hiện tại tuyệt đại đa số cường giả Tiên giới đều tập trung ở Tham Lang tinh, cho dù bọn họ xuất kích, thì cũng không có ưu thế, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho Trần Mục.

Bình Luận (0)
Comment