Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 700 - Chương 700: Tuyệt Thế Thiên Kiêu Chân Chính (4)

Chương 700: Tuyệt Thế Thiên Kiêu Chân Chính (4)

vipTruyenGG.com Nhân

vipTruyenGG.com

--------------------------

Bàn Thạch Chí Tôn nhìn sang phía Tiêu Lạc Mộc, phát hiện sắc mặt ông ta âm trầm, không có vẻ gì là sốt ruột.

Rất nhiều thế lực đều bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Lão giả của La Phù Động Thiên không khỏi lắc đầu: “Chẳng lẽ, là Thái Thanh Tiên Cung muốn thua?”

Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên và Vũ Văn Khiêm của Vũ Văn gia vui mừng khôn xiết, duy chỉ có Nam Cung Thần là không hề thả lỏng, ông ta biết trận đấu này sẽ không kết thúc dễ dàng.

Trần Mục làm Tiêu Ngọc bị tổn thất nặng nề, sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian tiêu hao rất nhiều, hắn lại lấy ra Xích Long Thần Mâu lần nữa, không chút nương tay chuẩn bị kết thúc trận chiến.

Tiêu Ngọc bị thương nặng trong cơ thể, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, Quỷ Tiên Giáp trên người đột nhiên hấp thụ huyết dịch của nàng ta, hơn nữa còn cắm rễ vào trong huyết nhục của nàng ta.

Áo giáp biến thành màu máu, thậm chí còn che mất khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, khuôn mặt kia giống như ác quỷ, hung tợn đáng sợ, toàn thân Tiêu Ngọc tỏa ra hung uy cường đại.

Các lão bối cường giả Tiên giới đều thi nhau lắc đầu, Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: “Quỷ Tiên Giáp bị cấm sử dụng, chủ yếu là vì nó thôn phệ kí chủ, nó sẽ ăn cả người.”

Huyết nhục trên người Tiêu Ngọc đang bị Quỷ Tiên Giáp thôn phệ, sức lực của nàng ta tăng vọt không ngừng, cường giả Tiên Vương đều cảm nhận được hàn ý, Chí Tôn cũng đều khẽ nhíu mày.

Trận chiến này liên quan đến cục diện tương lai của Tiên giới, thế lực khắp nơi đều nín thở, Tiêu Ngọc không phản kháng, nàng ta chủ động giải phóng huyết mạch của chính mình.

Vụt xoạt!

Trần Mục và Tiêu Ngọc cùng lúc giẫm nát không gian, Xích Long Thần Mâu và Thí Thần Kích va chạm nhau.

Ầm!

Một mảng lớn không gian vỡ nát!

Chi dù bọn họ cách xa mặt đất nhưng sóng xung kích cũng khiến mặt đất trên Tham Lang tinh nứt toác, Trần Mục bị đánh lùi, cánh tay hắn đang run rẩy.

Trần Mục không sử dụng Trấn Thiên Ấn và Hồng Mông Thạch Tháp, hắn cảm thấy vẫn chưa phải lúc, Hồng Mông tiên lực và thần lực trong cơ thể đều bị tiêu hao rất nhanh.

Mỗi lần va chạm, Trần Mục đều bị đánh bay rất xa, hơn nữa sức lực của Tiêu Ngọc vẫn đang tăng lên không ngừng.

Trần Mục có thể nhìn ra trạng thái của Tiêu Ngọc, chỉ cần chống đỡ được thì sớm muộn gì Tiêu Ngọc cũng khô cạn huyết mạch.

Quanh thân Tiêu Ngọc tràn ngập huyết quang, ngón tay nàng ta được áo giáp bao bọc trở nên thon dài bén nhọn, cả người hoàn toàn hóa yêu ma, sức lực có thể sánh với Chí Tôn.

Trần Mục chọn cách né tránh mũi nhọn, hắn liên tục trốn tránh kéo dài thời gian, lôi đình ngân dực ngày càng mờ đi, Tiêu Ngọc cưỡng ép đưa tay lên dùng tiên lực phong tỏa không gian.

Thí Thần Kích trong tay Tiêu Ngọc giết tới, ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, nếu như cứng rắn va chạm thì chắc chắn hắn sẽ bị thương, cũng không nên lãng phí thời gian nữa.

Trần Mục tế ra Tổ Long Kim Lân, Thí Thần Kích rơi xuống không thể đánh vỡ được Tổ Long Kim Lân, nhưng lại đánh bật Tổ Long Kim Lân ra rất xa.

Tiêu Ngọc vừa muốn đuổi đánh, Hồng Mông Thạch Tháp từ trên trời giáng xuống vừa vặn trấn áp nàng ta.

Hồng Mông Thạch Tháp giống như ngọn núi hùng vĩ, Tiêu Ngọc một tay chống đỡ Hồng Mông Thạch Tháp, sức mạnh của nàng ta bị áp chế, Trần Mục ném Xích Long Thần Mâu ra, tiếng sấm sét vang lên giống như lôi long vạch phá bầu trời.

Một tay Tiêu Ngọc nâng Thí Thần Kích lên, vừa vặn chặn được Xích Long Thần Mâu phá không bay tới.

Ở phía xa có lão bối cường giả kinh ngạc kêu lên: “Không ổn, không thấy Trần Mục đâu nữa!”

Ngay lúc ném Xích Long Thần Mâu ra, Trần Mục đã thoát khỏi giam cầm, hắn lẻn vào hư không rồi xuất hiện sau lưng Tiêu Ngọc, trong tay cầm một thanh cốt kiếm.

Thanh cốt kiếm này tuy rằng nhỏ ngắn nhưng lại có uy lực kinh người, thậm chí còn để lại dấu vết trên Tổ Long Kim Lân, phải biết rằng khi đó cốt kiếm vẫn chưa hấp thụ đủ năng lượng, khoảng thời gian này cốt kiếm đã hấp thụ lượng lớn năng lượng, uy lực từ lâu đã không thể so sánh được.

Triệu Thiên Uyên và Bàn Thạch Chí Tôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lạc Mộc, bọn họ lo lắng Thái Thanh Tiên Cung không nhận nợ.

Tiêu Ngọc phát giác được cốt kiếm của Trần Mục, nếu như mạnh mẽ phản kháng thì Quỷ Tiên Giáp không chắc có thể chống lại được, nàng ta bị ép vào đường cùng, chỉ có thể sử dụng át chủ bài cuối cùng.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên!

Tình hình trên chiến trường lại đảo ngược lần nữa.

Huyết quang toàn thân Tiêu Ngọc chiếu rọi tinh không.

Từ Tiên giới nhìn lên tinh không, Tham Lang tinh biến thành ngôi sao lớn màu đỏ máu, vô số sinh linh ngẩng đầu nhìn lên, ở Quang Minh thành, Băng Thanh và đám Sở Sở đều ngẩng đầu trông về phía tinh không.

Viêm Sát khẽ cau mày: “Không ổn, khoảng cách xa như vậy mà ta cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.”

Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ tụ lại: “Nếu như hắn tiêu rồi, vậy thì ấn ký trong cơ thể chúng ta phải xử lý thế nào?”

“Hắn không đơn giản như vậy.”

Hư Ảnh nhìn chăm chăm vào Tham Lang tinh không dời mắt.

Sở Sở ngồi xổm dưới đất, nàng ta cắn ngón tay cái, lẩm bẩm nói: “Đại ca ca, cố lên nha.”

Mấy người Nam Cung Hùng đều nhìn về phái tinh không, chỉ có Kim Thiền và Tằng Ngưu là đang niệm kinh.

Trên Tham Lang tinh, Trần Mục bay ngược ra sau, Hồng Mông Thạch Tháp và Xích Long Thần Mâu đều bị đánh bay ra rất xa, Tiêu Ngọc đứng ở chỗ cao, trên người nàng ta đang giải phóng Đế uy, ngay cả Chí Tôn ở đó cũng đều chấn kinh.

Trên Tham Lang tinh, toàn thân Tiêu Ngọc bị huyết quang bao phủ, uy áp đáng sợ đang khuếch tán, cường giả lão bối Tiên giới đang run rẩy, ngay đến cả Chí Tôn cũng để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cỗ sức mạnh kia vượt xa cảnh giới của Chí Tôn.

Thế lực khắp nơi đều hiểu, Thái Thanh Tiên Cung sẽ không dễ dàng nhận thua, nhưng không ai ngờ tới, bọn họ còn có thể xuất ra loại thủ đoạn này, giúp Tiêu Ngọc trong thời gian ngắn có được sức mạnh cường đại vượt xa Chí Tôn.

Trần Mục nắm chặt cốt kiếm, hắn lại đứng vững lần nữa, nhìn về nơi xa, Tiêu Ngọc đang khí huyết vọt thẳng lên tinh hà, ở trong huyết quang nhìn thấy bóng người xa lạ.

Ở trước mặt loại sức mạnh to lớn khiến cho chúng sinh quỳ rạp này, Trần Mục cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân, cảm giác áp bách mãnh liệt không khiến hắn lùi bước, ánh mắt vẫn kiên định như cũ.

Bình Luận (0)
Comment