Tiêu Lạc Mộc bình tĩnh nói: “Bản tôn khá hòa niệm, cho nên đã giữ lại Thí Thần Kích và Quỷ Tiên Giáp.”
Trần Mục có thể cảm nhận được khí tức giết chóc chứa trong Thí Thần Kích, thanh vũ khí này vô cùng khủng khiếp, dù là cường giả Tiên Vương cũng không muốn cứng rắn va chạm, trong mắt Tiêu Ngọc mang theo tức giận, nàng ta không thể đánh bại Trần Mục bằng sức lực của chính mình, chỉ có thể mượn đến ngoại lực: “Đi chết đi!”
Tiêu Ngọc hóa thành huyết quang đánh tới, trời cao vỡ tan, chiến kích u ám phá không bay tới, Trần Mục vung Xích Long Thần Mâu lên, vào giây phút thần binh và tiên khí va chạm với nhau, hai cánh tay Trần Mục run lên, hắn bị năng lượng khủng khiếp đánh lùi.
Trần Mục bị đánh lui mấy chục trượng, hắn ngưng kết thần lực và tiên lực trong cơ thể, quang mang tử kim nở rộ, nhưng u quang từ Thí Thần Kích của Tiêu Ngọc còn kinh khủng hơn.
Hai người lại va chạm lần nữa, lần này Trần Mục ngã xuống từ chỗ cao, mặt đất xuất hiện cái hố khổng lồ.
Tham Lang tinh cuộn lên khói bụi khắp trời, Quỷ Tiên Giáp của Tiêu Ngọc giải phóng huyết quang, nàng ta huy động chiến kích, những tia năng lượng dày đặc nện xuống.
Ầm ầm!
Khu vực chỗ Trần Mục đứng bị nhấn chìm ngay lập tức, cường giả phía xa đều sợ hãi, bọn họ biết đây là sức mạnh của Quỷ Tiên Giáp và Thí Thần Kích.
Trên Tham Lang tinh, lỗ đen khổng lồ dâng lên, tất cả năng lượng đều bị nuốt chửng, áo trắng của Trần Mục dính bụi, nhưng hắn vẫn giữ vững trạng thái đỉnh phong.
Trần Mục thu lại Xích Long Thần Mâu, hắn thuấn di đến chỗ cao sau đó trong tay xuất hiện một thanh kiếm bản rộng do quy tắc thời gian ngưng kết thành, cường giả xung quanh đều nhìn chăm chăm vào thanh kiếm bản rộng kia, cảm thấy không đơn giản.
Tiêu Ngọc phát hiện tấn công tầm xa là vô ích với Trần Mục, nàng ta chuẩn bị dùng Thí Thần Kích giết chết hắn.
Hai đạo thân ảnh lại va chạm lần nữa, Tiêu Ngọc huy động Thí Thần Kích đánh về phía Trần Mục, khoát kiếm thời gian của Trần Mục đối mắt với Thí Thần Kích, lúc hai món vũ khí va vào nhau không xuất hiện bất kỳ dao động nào, thậm chí còn không có âm thanh.
Động tác của Tiêu Ngọc đột nhiên chậm lại, khoát kiếm thời gian của Trần Mục xuyên qua Thí Thần Kích rồi tiếp tục tiến lên, nhưng Thí Thần Kích lại dừng giữa không trung, không chút động đậy.
Ánh mắt Tiêu Lạc Mộc khẽ híp lại, Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: “Hắn lại có thể nắm giữ sức mạnh thời gian, cường giả có thể nắm giữ sức mạnh thời gian chỉ đếm được trên đầu nhón tay, đặt ở thời kỳ viễn cổ cũng là sự tồn tại hiếm có!”
Bàn Thạch Chí Tôn gật đầu: “Hắn không chỉ nắm giữ sức mạnh thời gian mà còn nắm giữ sức mạnh quy tắc, số lượng e là không ít hơn Tiêu Ngọc!”
Lão bối cường giả xung quanh lần lượt kinh hô, Nam Cung Hùng cười gật đầu: “Tiên giới cần có thiên kiêu như vậy, dẫn dắt chúng ta trở lại những ngày huy hoàng khi xưa.”
Lão phụ áo vàng của Tây Huyền Động Thiên lạnh giọng nói: “Nam Cung tiền bối, trước khi Trần Mục đến Tiên giới, Tiên giới chưa từng hỗn loạn như vậy.”
Trong lúc bọn họ đang bàn luận, khoát kiếm thời gian xuyên qua Thí Thần Kích, rơi trên Quỷ Tiên Giáp.
Trên Quỷ Tiên Giáp hiện lên mặt quỷ màu máu, hung tợn khủng khiếp, trong bộ giáp này có quy tắc đặc thù, ngăn cản khoát kiếm thời gian xuyên qua.
Sau lưng Tiêu Ngọc phát lạnh, nếu như không có Quỷ Tiên Giáp ngăn chặn khoát kiếm thời gian thì không biết nàng ta đã gặp chuyện gì, ý thức của nàng ta vẫn đang xoay chuyển với tốc độ cao, nhưng nàng ta cảm thấy thời gian chung quanh ngừng lại, không cách nào phản ứng lại kịp.
Trên Quỷ Tiên Giáp hiện lên rất nhiều khuôn mặt quỷ, có cả quỷ ảnh bay ra, Trần Mục bị quỷ ảnh huyết sắc đánh lùi.
Sau khi cách xa Trần Mục, Tiêu Ngọc trở lại như bình thường, nàng ta ý thức được khoát kiếm trong tay Trần Mục có vấn đề, may mà có Quỷ Tiên Giáp, nếu không đã phải gặp nạn.
Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên hoài nghi nói: “Theo như ta biết thì Trần Mục tiểu hữu có rất nhiều át chủ bài, loại đối đầu như thế này mà hắn lại không sử dụng.”
Vẻ mặt Vũ Văn Khâm lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hắn ta còn căng thẳng hơn Trần Mục, trận quyết đấu này liên quan đến vận mệnh gia tộc của Vũ Văn gia, hắn ta trầm giọng nói: “Có thể hắn kiêng dè át chủ bài của Tiêu Ngọc, cũng có thể là xem thường nàng ta.”
Trên mặt Nam Cung Hùng chứa ý cười: “Mượn nhờ ngoại lực rốt cuộc cũng chẳng phải vương đạo, Trần Mục tiểu hữu chắc chắn cũng hiểu được, chỉ có sức mạnh của bản thân mới là cường đại thật sự.”
Trần Mục cầm khoát kiếm thời gian thuấn di đến bên cạnh Tiêu Ngọc, lần này nàng ta không lựa chọn cứng rắn va chạm mà là né tránh, hai đạo thân ảnh đuổi truy đuổi nhau trên Tham Lang tinh.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được Tiêu Ngọc đã sợ rồi, Trần Mục đột nhiên dừng giữa không trung, hắn nắm chặt khoát kiếm thời gian, tập trung tất cả năng lượng vào trên lưỡi kiếm.
Cùng với tiếng sấm sét, quang mang tử kim xuyên qua bầu trời, một tia kiếm quang như sợi tơ xuyên qua cơ thể Tiêu Ngọc, trong tia kiếm quang này chứa đựng tất cả những thứ Trần Mục đã học được trong đời.
Hắn đã dung hợp tất cả những gì mình học được, ngộ được vào một kiếm này, không có động tác làm màu dư thừa nào, kỹ thuật tuốt kiếm bình thường không có gì lạ nhưng lại chém ra kiếm quang hoàn hảo.
Tiêu Ngọc không kịp né tráng, nàng ta nhìn kiếm quang xuyên qua từ ngực mình, nhưng cơ thể nàng ta lại vẫn nguyên vẹn, ở phía xa có một chuỗi các ngôi sao liên tiếp vỡ tung.
Các lão bối cường giả đều tê cả da đầu, ngay cả Bàn Thạch Chí Tôn cũng khẽ gật đầu: “Không tệ, một kiếm này có chút thú vị.”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc ôm ngực, trên người nàng ta không có vết thương: “Chẳng lẽ là Quỷ Tiên Giáp đã bảo vệ ta?”
Trần Mục thu lại khoát kiếm thời gian, lạnh lùng nhìn Tiêu Ngọc, trong mắt hắn mang theo hàn ý.
Đúng vào lúc Tiêu Ngọc kinh ngạc, hai mắt nàng ta bỗng nhiên trợn tròn, trong cơ thể xuất hiện biến cố, trái tim bị bóp méo, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương nặng trong chốc lát, gân cốt huyết nhục đều bị đứt đoạn.
Nếu như không nhờ Quỷ Tiên Giáp bao bọc toàn thân, thân thể Tiêu Ngọc đã biến thành một nhóm sương máu, tia kiếm quang vừa nãy xuyên qua bộ áo giáp có sức phòng ngự kinh người, Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: “Đó là sức mạnh thời gian.”