Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, sau đó nhìn về phía Triệu Thiên Uyên: "Thái Sơ Tiên Cung đã hứa hẹn công bằng, tiền bối định làm thế nào?"
Triệu Thiên Uyên nhìn về phía Tiêu Lạc Mộc: "Tiêu huynh , dựa theo quy củ, Thái Thanh Tiên Cung thua rồi."
Tiêu Lạc Mộc hờ hững nói: "Hắn mời trợ thủ, Trần Mục làm trái quy tắc trước."
Trần Mục cười ha ha: "Quy tắc chính là nàng ta có thể mượn ngoại lực, ta không thể?"
"Thua rồi chính là thua rồi, Tiêu Lạc Mộc, ngươi không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, lão phu đại diện Cổ thành, tận mắt chứng kiến trận tỷ võ quyết đấu này." Bàn Thạch Chí Tôn đứng ra nói chuyện thay Trần Mục.
Cường giả Tiên giới đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới Bàn Thạch Chí Tôn lại có thái độ này.
Ánh mắt Trần Mục lạnh lùng: "Ta chỉ muốn một cái công đạo, Tiêu Ngọc cướp đi huyết mạch của muội muội ta, nàng ta đã tự ăn ác quả, hiện tại ta chỉ muốn Thái Thanh Tiên Cung chịu trừng phạt thích đáng!"
Triệu Thiên Uyên vừa cười vừa nói: "Tiểu hữu, ngươi chiến thắng, điều kiện vốn nên để ngươi định, nhưng vì thái bình của Tiên giới, lão phu đề nghị dĩ hòa vi quý."
Trần Mục cười lạnh nói: "Là ta xem trọng Thái Sơ Tiên Cung, đây chính là công bằng mà các ngươi hứa hẹn?"
Bàn Thạch Chí Tôn nhìn về phía Trần Mục: "Tiểu hữu, không bằng giao Thái Thanh Tiên Cung cho ta xử trí, bản tôn tận lực làm đến công bằng công chính. ."
Trần Mục có thể nhìn ra Bàn Thạch Chí Tôn càng thực tại hơn Triệu Thiên Uyên, khẽ cười nói: "Tiền bối không ngại nói thẳng, nếu như phù hợp, vãn bối liền đáp ứng."
Bàn Thạch Chí Tôn khẽ gật đầu, ông ta nghiêm túc nói với cường giả Tiên giới: "Thái Thanh Tiên Cung đã thua, cơ nghiệp mấy kỷ nguyên, nói hủy liền hủy, cũng có chút đáng tiếc, uy hiếp của Ma Thần còn chưa có giải quyết, nội bộ chúng ta càng không nên nội đấu."
"Tiêu Lạc Mộc, ngươi đưa ra quyết đoán sai lầm, cũng cần phải bị trừng phạt, ngươi nhất định phải thề về sau trấn thủ Cổ thành, không được rời đi, Thái Thanh Tiên Cung lấy ra một nửa tài nguyên bồi thường cho Trần Mục, ân oán lần này cũng coi như dừng ở đây."
Trần Mục càng muốn san bằng Thái Thanh Tiên Cung, nếu như thật sự làm như vậy, chắc chắn những thế lực Tiên giới còn lại sẽ không đồng ý, đề nghị của Bàn Thạch Chí Tôn đã khá hợp lý, song phương đều có chỗ thương lượng.
Triệu Thiên Uyên phụ họa nói: "Đề nghị này không tệ, các ngươi có thể tiếp nhận không?"
Trần Mục nhìn Tiêu Lạc Mộc, trên mặt hai người nhìn không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm gì, tinh không bỗng nhiên yên tĩnh, thế lực khắp nơi đều đang chờ quyết định của bọn họ.
Chỉ cần Tiêu Lạc Mộc vĩnh viễn lưu tại Cổ thành, Trần Mục coi như có thể tiếp nhận: "Ta đồng ý."
Tiếp đó, mọi người nhìn về phía Tiêu Lạc Mộc, Bàn Thạch Chí Tôn nghiêm túc nói: "Tiêu Lạc Mộc, nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ đích thân chuyển cáo tới Bách Chiến Chí Tôn, đến lúc đó ngươi biết rõ hậu quả."
Nghe thấy Bách Chiến Chí Tôn, biểu cảm của Tiêu Lạc Mộc rốt cục cũng có chút biến hóa, ông ta chế giễu nói: "Bàn Thạch Chí Tôn, ông ta là tu tiên giả đến từ nhân gian!"
Bàn Thạch Chí Tôn lạnh lùng nói: "Ta biết, Trần Mục thắng rồi, Thái Thanh Tiên Cung thua, bản tôn nhớ tới tình cũ, mới giúp đỡ ngươi."
Tiêu Lạc Mộc nhìn chằm chằm Trần Mục, khuôn mặt âm trầm, chậm rãi mở miệng: "Được, bản tôn đồng ý."
Cùng với việc Tiêu Lạc Mộc gật đầu, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm cuối cùng cũng biến mất, đây cũng là kết quả mà thế lực khắp nơi không ngờ tới.
Thế lực khắp nơi đều thở phào một hơi, nếu như thật sự khai chiến, nhất định Tiên giới sẽ đại loạn, đây đã là kết quả tốt nhất.
Tiêu Lạc Mộc theo Bàn Thạch Chí Tôn rời đi.
"Chúc mừng Trần Mục tiểu hữu."
"Trần Mục tiểu hữu hẳn là Đại Đế tương lai."
Theo việc Thái Thanh Tiên Cung bị thua, có thế lực phản chiến ngay tại chỗ, lấy lòng Trần Mục, hắn khẽ gật đầu, hắn biết, những cường giả này là gió chiều nào theo chiều nấy, không đáng tin cậy.
Thế lực khắp nơi lần lượt rời đi, Kim Sư Chí Tôn cùng Thiên Xà Chí Tôn nhìn chằm chằm Trần Mục.
Bọn họ biết trên người Trần Mục mang chí bảo Yêu tộc, muốn cướp đoạt, nhưng trở ngại là bên cạnh hắn có đông đảo cường giả, chỉ có thể rút lui trước.
Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: "Tiểu hữu, ta sẽ giám sát Thái Thanh Tiên Cung giao ra một nửa tài nguyên."
Cánh tay phải của Trần Mục rất nhanh lại mọc ra, hắn chắp tay với Triệu Thiên Uyên: "Đa tạ."
Thái Thanh Tiên Cung sụp đổ, được lợi lớn nhất không phải Trần Mục, mà chính là Thái Sơ Tiên Cung, bây giờ Triệu Thiên Uyên có thể một mình xưng bá Thiên Châu.
Hư Ảnh xây dựng thông đạo không gian, Trần Mục bước vào thông đạo không gian, hắn có được cơ hội nghỉ ngơi, có thời gian đi tìm hiểu nghi hoặc.
Quang Minh thành.
Đại sảnh tổng bộ Tiêu Dao minh.
Trần Mục chắp tay với Nam Cung Thần cười nói: "Lão tiền bối, làm phiền các ngươi rồi."
Nam Cung Thần khoát tay, cười lớn ha ha: "Tiểu hữu thiên tung thần võ, bọn ta cũng không giúp được cái gì."
"Lần chiến đấu này, vãn bối tiêu hao khá lớn, cần bế quan tu dưỡng một khoảng thời gian, Quang Minh thành và Tiêu Dao minh còn phải nhờ vào các vị tiền bối." Trần Mục hao hết năng lượng trong cơ thể, không cách nào hồi phục lại như cũ trong khoảng thời gian ngắn được.
Nam Cung Thần nghiêm túc nói: "Không thành vấn đề."
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm đều mỉm cười gật đầu.
Lần thắng lợi này, khí thế của liên minh dâng cao, tâm trạng của mọi người đều theo đó mà dâng trào nhiệt huyết, biểu hiện của Trần Mục không làm cho bọn họ thất vọng.
Trận chiến này giúp cho Trần Mục biết rõ sự cường đại của sức mạnh tín ngưỡng, hắn nhấn mạnh nhắc nhở Ngu Tử Huyên: "Quang Minh thành còn có thể dung nạp ngàn vạn bách tính, mau chóng chuẩn bị chu đáo."
"Vâng, minh chủ."
Ngu Tử Huyên lập tức bắt tay vào làm tuyên truyền.
Sau khi giao phó việc vặt xong, Trần Mục bảo Kim Thiền trông Sở Sở, sau đó bắt đầu bế quan.
Gian phòng Trần Mục bế quan ở tại chỗ sâu trong lòng đất của tổng bộ liên minh, nơi này có trận pháp, phía dưới từng là nơi bắt nguồn tiên mạch của Thái Thượng Tiên Cung, chứa đựng vật chất Tiên giới nồng đậm, rất thích hợp để bế quan tu luyện.