Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 712 - Chương 712: Bí Mật Của Lăng Vân Tông (3)

Chương 712: Bí Mật Của Lăng Vân Tông (3)

Hắn trở lại trong động phủ, sau đó lấy ra Trấn Thiên Ấn cùng Chiêu Yêu Phiên, bên trên Chiêu Yêu Phiên có sợi u sương, đó là một sợi hồn phách của Yêu Chủ.

Thần hồn của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn tới gần sợi u sương kia, uy áp đáng sợ làm cho thần hồn của hắn run rẩy, u sương ngưng tụ thành bóng người to lớn vĩ đại.

Đối mặt với uy áp đáng sợ, Trần Mục vẫn nhìn chăm chú vào bóng người kia như cũ: "Ngươi là Yêu Chủ?"

"Ngươi từ tuyệt đỉnh rơi xuống đáy cốc, chắc hẳn thu hoạch được rất nhiều." Giọng nói của Yêu Chủ đặc biệt to.

Trần Mục trầm giọng nói: "Ngươi biết ta?"

Yêu Chủ nhìn chằm chằm Trần Mục, trong đôi mắt mang theo cái nhìn đánh giá kỹ: "Không tính là biết, chúng ta từng là đối thủ, còn không có phân ra thắng bại."

Trần Mục tiến vào chủ đề chính, trầm giọng nói: "Ta muốn biết tin tức có liên quan tới bỉ ngạn."

Yêu Chủ bình tĩnh nói: "Chúng ta có thể trao đổi, một câu hỏi, một điều kiện."

"Ngươi có thể ra điều kiện trước."

Trần Mục nhìn bóng người của Yêu Chủ hỏi.

Vẻ mặt của Yêu Chủ bình tĩnh nói: "Đưa sợi hồn phách này của ta quay về nhục thân, bèn biết gì nói nấy."

Trần Mục nghĩ đến mộ của Yêu Chủ, chỗ đó chôn giấu nhục thân của Yêu Chủ, nhưng mà đưa sợi hồn phách này trở về, không hề dễ dàng, hơn nữa Yêu Chủ sống lại thì phải làm sao, suy cho cùng ông ta rất có thể là đối thủ trước kia của mình.

"Có lẽ đây là nơi ngươi không nên tới." Trần Mục ý tứ sâu xa nói.

Bóng người của Yêu Chủ tiêu tan: "Có lẽ thế giới của ngươi cũng sẽ tiêu vong giống như thế giới của ta."

Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: "Chí ít thế giới của ta vẫn còn tồn tại."

Hai tay của hắn kết ấn, sau đó ấn ký kim sắc xuất hiện, Trấn Thiên Ấn và Chiêu Yêu Phiên đồng thời biến mất.

Trần Mục không muốn vị trí của thiếu nữ tóc vàng bị phát hiện, bèn đem Chiêu Yêu Phiên phong ấn ở Ngạo Kiếm phong, cho dù hắn rời xa Trấn Thiên Ấn, cũng có thể khống chế Trấn Thiên Ấn.

Trích Tinh phong.

Tô Mân tưới hoa ở trong viện.

Trần Mục đi vào tiểu viện: "Sư tôn."

"Tiểu Mục." Trong mắt Tô Mân tràn đầy tự hào: "Vi sư đã không còn gì có thể dạy con nữa, đoạn đường sau này, con chỉ có thể tự mình suy nghĩ."

Trần Mục mỉm cười châm trà cho Tô Mân, sau đó hai tay đưa tới: "Sư tôn, con có cảm giác, ngài là tảng đá bên trong dòng sông thời gian, cho dù là dòng sông thời gian thì cũng phải chảy qua từ bên cạnh ngài."

Tô Mân tiếp nhận chén trà, nhấp hai ngụm, nét mặt hiền lành, liên tục khoát tay nói: "Vi sư cùng lắm là hạt cát nhỏ bé không đáng kể, chỉ có thể chảy theo luồng nước."

Hiện tại Trần Mục tinh thông quy tắc thời gian, hắn lại không cảm nhận được sự tồn tại của thời gian ở bên cạnh Tô Mân.

"Lần này con trở về, có chuyện gì?"

"Chính là đến thăm sư tôn."

Tô Mân vỗ nhẹ bả vai Trần Mục: "Tiểu Mục, bây giờ con đã có năng lực bảo vệ bí mật của Lăng Vân tông, con nguyện ý tiếp nhận chứ?"

Trần Mục do dự trong chốc lát, sau đó trịnh trọng nói: "Sư tôn, Lăng Vân tông đối với con có ân, con có trách nhiệm tiếp tục bảo vệ bí mật của Lăng Vân tông."

Trong mắt Tô Mân ngập tràn vui mừng, ông ta lấy ra ngọc thạch màu xanh lam từ trong tay áo, lớn chừng quả trứng gà, bên trong có vô số quầng sáng mà mắt thường khó có thể phát hiện được.

Trần Mục tiếp nhận ngọc thạch màu xanh lam, hắn có thể cảm giác được sự huyền diệu của ngọc thạch, vật chất bên trong hắn chưa bao giờ thấy qua: "Sư tôn, đây chính là bản đồ?"

Tô Mân gật đầu: "Ta một lòng tu đạo, không có thời gian nghiên cứu nó, nếu như con muốn nghiên cứu thì ngược lại là có thể nghiên cứu, nghe nói còn là mang từ bỉ ngạn về."

Sư tôn ở trong mắt Trần Mục là tu tiên giả chân chính, một lòng tu đạo, không hỏi thế sự.

Trần Mục lấy được lam thạch, nhất thời cũng không thể tìm hiểu được, hắn thu hồi lam thạch liền cáo từ với Tô Mân: "Sư tôn, về sau con lại đến thăm ngài."

Tô Mân mỉm cười gật đầu.

Đế phủ cho Trần Mục thời gian nửa năm, hiện tại thời gian lưu lại cho hắn còn không đến hơn tháng, thời gian của hắn còn đang gấp, nên không gặp bằng hữu ở Lăng Vân tông.

Trần Mục đi tới trung bộ Hoang Châu, hắn đứng ở bí cảnh bên ngoài Hoang Thần điện, bỗng nhiên nghĩ đến Hoang Chủ, vị kia là truyền kỳ nhân gian, ông ta có thể bước đi trên con đường vô địch, có lẽ sẽ có quan hệ với Hoàng Kim Thụ sâu trong lòng đất.

Hoang Thần điện cũng không phải ngẫu nhiên mà ở chỗ này.

Trung bộ Hoang Châu, Trần Mục nhiều lần đi qua nơi này, lại không phát hiện ra Hoàng Kim Thụ, dù cho lúc này, hắn dùng Thiên Nhãn Thông cũng không cách nào nhìn thấy được.

Trần Mục dịch chuyển đến nơi sâu trong lòng đất, hắn xuất hiện trong không gian mờ tối, nhìn kim quang ở phía xa, chùm ánh sáng kia thánh khiết ấm áp.

Hoàng Kim Thụ ẩn chứa năng lượng vô hạn.

Trần Mục tới gần Hoàng Kim Thụ, gốc cây kia to lớn hơn ngôi sao, ánh sáng còn loá mắt hơn cả mặt trời, nó đứng vững ở chỗ này, hằng cổ trường tồn.

"Đây chính là căn nguyên vật chất?"

Trần Mục có thể cảm nhận được nguồn năng lượng mênh mông, hắn đưa tay chạm vào Hoàng Kim Thụ, sau đó toàn bộ thân thể tiến vào bên trong cây, bên trong tràn ngập dịch thể màu vàng.

Ở bên trong Hoàng Kim Thụ, chỉ có chất lỏng màu vàng, Trần Mục không nhìn thấy thiếu nữ tóc vàng, có thể xác định, nàng ta là do ý chí của thiên địa hình thành.

Loại ý chí này có thể khống chế thiên địa.

Nàng ta bị ép trốn ở nơi sâu trong lòng đất Hoang Châu, liền chứng minh giữa đất trời có tồn tại cường đại mà nàng ta không cách nào đối kháng được, có lẽ chính là dị tộc đến từ bỉ ngạn.

Trần Mục bắt đầu hấp thu căn nguyên vật chất chung quanh, đây là năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, dù chỉ một luồng, cũng khiến cho năng lượng trong cơ thể tràn đầy, các loại sức mạnh quy tắc mạnh lên trong nháy mắt, tinh khí thần của hắn đều đang tăng vọt, loại cảm giác này, giống như nháy mắt có được ngàn năm tu vi.

Thiếu nữ tóc vàng xuất hiện trong thức hải của Trần Mục, nàng ta đứng ở trên ngôi sao thức hải hoá ra: "Sức mạnh vị diện của ta chỉ còn một phần, dù cho ngươi hấp thu toàn bộ căn nguyên vị diện ở nơi này cũng không thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh."

Bình Luận (0)
Comment