Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ta muốn ngươi nhắn lời cho Đế phủ, đừng nên quay lại, nơi này không thuộc về các ngươi, từ đâu tới thì quay về nơi đó."
"Bọn ta không quay về được, cần sự giúp đỡ của đạo hữu, chỉ cần ngươi chịu trợ giúp bọn ta, Đế phủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, về sau sẽ phù trợ ngươi trở thành chúa tể Tiên giới." Trên mặt Lăng Tinh Nguyệt nở nụ cười.
Trần Mục khịt mũi coi thường, tự thân cường đại mới là cường đại thật sự: "Ta sẽ không hợp tác với Đế phủ, chỗ sâu trong tinh không càng cần các ngươi hơn."
Lăng Tinh Nguyệt hơi nhíu mày liễu, nàng ta miễn cưỡng mỉm cười: "Đạo hữu, còn xin ngài buông tha cho Lâm Vô Song, đại quân Tiên tộc bọn ta đã rút lui đến Thiên Châu."
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Cuồng vọng là cần phải trả giá, nếu như Đế phủ đáp ứng lui khỏi Tiên giới, ta ngược lại là có thể cam đoan hắn ta còn sống mà rời đi."
"Cho dù là hắn, cũng là quân cờ mà Đế phủ có thể bỏ qua, xem ra chỉ khi lão tổ Đế phủ giáng lâm, đạo hữu mới thay đổi chủ ý."
Lăng Tinh Nguyệt khom mình hành lễ với Trần Mục: "Đa tạ đạo hữu tiếp kiến, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Trần Mục tiễn Lăng Tinh Nguyệt đi, có thể xác định là, chí cường giả Đế phủ vẫn không cách nào đáp xuống được, bằng không thì, người tới cũng không thể là Lăng Tinh Nguyệt.
Lần thứ nhất thu được toàn thắng, bầu không khí bên trong Quang Minh thành lại không có vui sướng bao nhiêu, hắc nguyệt gần hư không, ép cho cường giả Tiêu Dao minh khó có thể thở được.
Trần Mục vội vàng trở về, sau đó lại vội vàng rời đi, hắn quay về nhân gian, thậm chí không có thời gian về thăm nhà, đi thẳng tới trung bộ Hoang Châu.
Chỉ có căn nguyên vật chất bên trong Hoàng Kim Thụ có thể giúp hắn trở nên mạnh hơn trong thời gian ngắn, Trần Mục điên cuồng hấp thu căn nguyên vật chất, thiếu nữ tóc vàng xuất hiện tại thức hải của hắn.
"Chỉ hấp thu căn nguyên vật chất không thì cũng cần thời gian dài đằng đẵng mới có thể mạnh lên được." Thiếu nữ tóc vàng đứng ở trên ngôi sao trong thức hải, ngôi sao ở dưới chân nàng ta giống như bóng cao su, đôi mắt của nàng ta trong trẻo sáng ngời.
"Ngươi có biện pháp?"
Trần Mục nhìn về phía thiếu nữ tóc vàng trong thức hải.
Thiếu nữ tóc vàng hơi hơi ngẩng qua, dáng vẻ có chút ngạo kiều, cao ngạo nói: "Đương nhiên, ta có thể ngưng tụ ra tâm của vị diện, chỉ cần thôn phệ nó, liền có thể kích hoạt mảnh vỡ Thiên Đạo, ngươi lập tức có thể trở thành Bán Đế."
"Bán Đế?"
"Nắm giữ sức mạnh của Đại Đế, tầng cảnh nhục thân và nguyên thần không có hoàn toàn lột xác đến Đế cảnh chính là Bán Đế, kém xa sự cường đại của Chí Cao Thần, nhưng vẫn rất có cơ hội đối phó với Đại Đế kéo dài hơi tàn."
Thiếu nữ tóc vàng nói là có cơ hội, Trần Mục hiểu rõ, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
"Sau khi ngươi hấp thu tâm của vị diện, ý chí của ta sẽ hoàn toàn biến mất, căn nguyên vật chất còn lại bên trong Hoàng Kim Thụ, cho dù không thể giúp cho ngươi đạt tới tuyệt đỉnh, thì cũng đủ để ngươi đột phá đến Đế cảnh."
Trần Mục có chút sửng sốt, thiếu nữ tóc vàng muốn hi sinh chính mình, hắn không biết phải làm sao.
Thiếu nữ tóc vàng không buồn bã, nàng ta ngồi phía trên ngôi sao đang phát sáng, đôi mắt ngậm ý cười: "Chúng ta có duyên, ta sẽ biến mất, nhưng duyên phận sẽ không."
Trần Mục còn đang suy nghĩ những lời này, vậy mà thiếu nữ tóc vàng lại hóa thành lưu quang biến mất, trái tim kim sắc bên trong Hoàng Kim Thụ ngưng tụ mà thành.
Trái tim kim sắc còn đang đập, Trần Mục đưa tay chạm vào, cả cánh tay đều biến thành kim sắc, thân thể của hắn cũng chấn động theo.
Trần Mục dường như đang nắm chặt tương lai.
Hắc nguyệt treo ở tinh không, đó là chiến thuyền còn to lớn hơn ngôi sao, bên trên có dãy núi trùng điệp, có dòng sông và hồ nước đếm không hết, còn có hàng tỉ sinh linh, vật chất Tiên giới nồng đậm.
Lộc Nhai Chí Tôn đi tới bên ngoài cấm địa Đế phủ, ông ta nửa quỳ trước ba ngọn núi lớn nói: "Xuất sư không tốt, Vô Song bị bắt, xin các lão tổ trách phạt."
"Tiên giới có cỗ sức mạnh quen thuộc kia, xem ra sức mạnh vị diện đã bị phát hiện." Bên trong ngọn núi đỏ thẫm truyền ra giọng nói uy nghiêm.
Ngọn núi màu xanh cao nhất khẽ chấn động: "Đây là chuyện tốt, nghĩ cách sớm giáng xuống."
Cấm chế Tiên giới hạn chế cường giả Đế cảnh trở về, Lộc Nhai Chí Tôn cũng ngóng trông các lão tổ giáng xuống, ở trước mặt Đại Đế, chúng sinh Tiên giới cũng chỉ là cỏ rác.
"Xích Đế, ta và Thanh Đế có thể dùng bí pháp, trợ giúp ngươi sớm giáng xuống Tiên giới." Bên trong ngọn núi bao trùm tuyết trắng sát vách truyền ra giọng nói lạnh lùng.
Đỉnh núi đỏ thẫm có mặt trời đỏ nhô lên, lão giả áo bào đỏ ngồi ở bên trong, ông ta mở mắt ra, hai con mắt giống như hai vầng mặt trời.
Trên trán Lộc Nhai Chí Tôn đầm đìa mồ hôi, ở trước mặt cường giả Đế cảnh, Chí Tôn chỉ là con kiến hôi.
Sau đó Bạch Đế và Thanh Đế xuất hiện, tam đế hoành không, cả thế giới kinh sợ, phía sau lưng đám cường giả lão bối của Tiên giới đều phát lạnh, nhao nhao nhìn chằm chằm lên tinh không.
Bạch Đế và Thanh Đế liên thủ phóng ra đế quang, cấm chế trên không trung của Tiên giới đang chấn động, mặc dù Đại Đế cũng không có cách nào tuỳ tiện mở ra được: "Mở thông đạo không gian ra cần thời gian, Lộc Nhai, ngươi về Tiên giới chuẩn bị trước."
"Đã rõ."
Lộc Nhai Chí Tôn đứng dậy rời đi.
Song đế liên thủ, toàn bộ Tiên giới đều đang khẽ rung động, nét mặt của cường giả Tiên giới ngưng trọng, bọn họ hiểu rõ, Tiêu Dao minh và Đế phủ vẫn còn đại chiến.
Xích Đế đang điều chỉnh trạng thái, muốn xuyên qua cấm chế, ông ta còn cần đè thấp cảnh giới của bản thân mình.
Vũ Châu.
Quang Minh thành.
Nam Cung Thần nhìn tinh không, ông ta biết sự cường đại của Đế phủ, Trần Mục trong thời gian ngắn trở thành Chí Tôn đã mang cho ông ta sự vui mừng, nhưng muốn chống chọi với cường giả Đế cảnh, thì còn lâu mới đủ, nhưng mà thời gian dành cho hắn rất có hạn.
Vẻ mặt của cao tầng Tiêu Dao minh đều căng cứng, đám người Ngu Tử Huyên còn đang làm việc tuần tự, đại chiến đoạn thời gian trước, làm cho bách tính ngoài thành rất sợ hãi, rất nhiều bách tính chạy nạn tràn vào Quang Minh thành.