"Được."
Tô Mân vui mừng gật đầu.
Tần Nghê Thường cũng mỉm cười gật đầu: "Tiểu sư đệ, sư tỷ kiêu ngạo vì đệ."
Trần Mục đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Sư tôn, sư tỷ, ta muốn về Trần gia nhìn xem."
Tô Mân và Tần Nghê Thường cười gật đầu.
Trần Mục nháy mắt biến mất khỏi Trích Tinh phong, Tần Nghê Thường cảm khái nói: "Tiểu sư đệ thật lợi hại, ngắn ngủi mấy chục năm, đã có tu vi như thế."
"Năng lực càng lớn, gánh vác càng nhiều, vi sư có thể trồng hoa trồng cỏ ở Trích Tinh phong, Tiểu Mục lại phải đứng trước dòng thác thời gian, nghênh đón bão táp."
Tô Mân lắc đầu bất đắc dĩ.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục xuất hiện tại diễn võ trường.
Trần Tô nằm trên trường kỉ dưới tàng cây, nàng ta ôm Tiểu Bạch, vuốt ve thân thể mềm mại của Tiểu Bạch, Trần Đồng thì ngồi xếp bằng trên đạo đài tu luyện.
"Tô Tô, ngươi lại đang lười biếng."
"Tam thúc!"
Trần Tô kích động hô, nàng ta ném Tiểu Bạch đi, bước nhanh chạy đến bên người Trần Mục.
"Tam thúc, ta chỉ nghỉ một lát."
"Tam thúc cái gì cũng biết."
"Sau này không lười biếng nữa."
Trần Tô ngượng ngùng bụm mặt.
Trần Đồng lớn lên vừa cao lại vừa khỏe, hắn ta rất giống Trần Hạo: "Tam thúc, ngài trở về rồi."
"Ừm, về nhà thăm các ngươi, đều đã cao như vậy rồi." Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Đồng.
Đảo mắt, Trần Đồng và Trần Tô đều đã lớn rồi, Trần Dao cùng Trần Dĩnh đều tới bên trong đình viện, Tiểu Hắc muốn bổ nhào vào trong lòng Trần Mục, lại bị Tiểu Bạch ngăn cản ở giữa không trung, hai con mèo đang đuổi nhau không biết mệt mỏi trong đình viện.
Trần Mục biết hai tỷ đệ Trần Tô và Trần Đồng có rất ít thời gian gặp được phụ mẫu, Tạ Nhã thỉnh thoảng sẽ từ Huyền Kiếm tông trở về thăm bọn họ, Trần Hạo và Trần Hãn ở nơi khác giúp Trần Mục thu thập tín ngưỡng, đều không có thời gian về nhà.
"Ta đi đón đám nhị ca về nhà." Trần Mục quyết định đón hết bọn họ trở lại đoàn tụ.
Trần Tô cùng Trần Đồng vui vẻ gật đầu, hai người bọn họ cũng rất nhớ phụ thân, Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Muội đi gọi đại tỷ và Thất Thất các nàng về nhà."
Trần Dao thanh thúy nói: "Muội đi chuẩn bị đồ ăn."
Trần Tô chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói: "Tiểu cô, ngươi biết làm món gì thế?"
Trần Dao bị hỏi khó, không khỏi nhướn mày: "Được rồi, ta vẫn là phụ trách ăn đi."
"Ha ha ha."
Diễn võ trường vang lên tiếng cười vui vẻ.
Nhân gian, Hồng Châu.
Hắc Hà thành, nằm ở đông nam bộ Hồng Châu, gần sông Hắc Thủy, xung quanh tài nguyên phong phú, nhân khẩu đông đảo, là thành thị lớn nhất phạm vi mấy trăm dặm.
Trong thành phố xá sầm uất, Trần Hạo đang tuyên truyền thay Trần Mục, chung quanh có lượng lớn bách tính vây xem, hắn ta chuẩn bị xây dựng tượng đá ở nơi dễ thấy trong thành.
"Hừ! Giả danh lừa bịp!"
Âm thanh vang dội khiến cho phố xá sầm uất trở nên yên tĩnh, lão giả thân mặc thanh y đạp không mà đi, sau lưng còn theo hai vị trung niên cũng đạp không mà đi.
Bách tính trên đường nhao nhao hành lễ với lão giả.
Có thể đạp không mà đi, ít nhất là Kiếm Vương, uy áp trên người lão giả còn mạnh hơn so với Kiếm Vương, ông ta là Tề gia lão tổ của Hắc Thủy thành, cường giả Kiếm Hoàng.
Trần Hạo chắp tay với lão giả: "Vãn bối Trần Hạo, không biết chỗ nào mạo phạm tiền bối?"
Tề gia lão tổ giễu cợt nói: "Kiếm Vương nhỏ bé cũng dám xưng là huynh đệ của Trần Mục, Hắc Thủy thành có lão phu ở đây, không chứa chấp được ngươi ở chỗ này giả danh lừa bịp."
Trần Hạo không có tức giận, chắp tay cười nói: "Xem ra tiền bối có chỗ hiểu lầm, vãn bối thật sự là đến từ Trần gia Bắc Hoang, tới nơi này là để tuyên truyền, sẽ không lừa gạt tiền tài của mọi người."
Cường giả Kiếm Vương sau lưng Tề gia lão tổ lạnh giọng nói: "Mau chóng rời khỏi Hắc Thủy thành, đừng tưởng rằng sau lưng có chỗ dựa liền có thể ở chỗ này giả danh lừa bịp, lão tổ nhà ta trước kia còn là trưởng lão của Thanh Sơn tông."
"Quấy rầy rồi."
Trần Hạo lắc đầu than nhẹ, hắn ta thường xuyên vấp phải trắc trở tại thành thị lớn, đã tập mãi thành quen.
Đột nhiên, không gian vặn vẹo, Trần Mục từ hư không bước ra, áo trắng tung bay, như ẩn như hiện, dân chúng trừng lớn hai mắt, như gặp Thần Minh.
Dân chúng trong phố xá sầm uất ào ào quỳ bái.
Trần Hạo kích động nói: "Tam đệ."
"Nhị ca."
Trần Mục nhiệt tình nói.
Hai huynh đệ ôm nhau.
Lão tổ Tề gia bị dọa sợ toàn thân run rẩy, vượt qua hư không, đây là bản lĩnh ông ta chưa từng thấy qua, sợ đến té ngã trên đất, toàn thân đều đang run rẩy.
Hai vị cường giả Kiếm Vương phía sau ông ta đều đang run lẩy bẩy: "Là...thật…"
"Nhị ca, vất vả cho huynh rồi."
Cảm kích trong mắt Trần Mục không cần nói cũng biết.
Nụ cười của Trần Hạo chất phác: "Không vất vả, ta không có ích gì, không giúp được cái gì."
"Nhị ca, đừng nói như vậy." Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Hạo, rất cảm động.
"Đại nhân, tha mạng!"
Lão tổ Tề gia quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Trần Mục nhìn về phía Tề gia lão tổ, Trần Hạo cười lắc đầu: "Tam đệ, không cần để ý."
"Ừm, nhị ca, chúng ta đi." Trần Mục ôm bả vai Trần Hạo, sau đó không gian vặn vẹo, hai người biến mất khỏi phố xá sầm uất của Hắc Thủy thành.
Bách tính trong phố xá sầm uất đều sôi trào, nhao nhao coi Trần Mục thành thần tiên sống, Tề gia lão tổ đầu đầy mồ hôi, khiếp sợ nói: "Các ngươi mau chóng tháo dỡ cổ miếu trong thành, lập tức thờ cúng tiểu sư thúc của Lăng Vân tông."
"Được được được."
Cường giả Tề gia lập tức đi làm.
Đám người Trần Mục rất nhanh tìm được Trần Hãn ở nam bộ Hồng Châu, đều là trong thời gian nháy mắt, Trần Hạo không khỏi bội phục nói: "Tam đệ, đệ càng ngày càng lợi hại, vậy mà lại có thể vượt qua vạn dặm ở trong chớp mắt."
"Nhờ có sự trợ giúp của nhị ca các huynh." Trần Mục vô cùng cảm kích Trần Hạo, còn đụng quyền với Trần Hãn.
Trần Hạo không khỏi tự giễu: "Ta vốn định chia ra hành động với Tiểu Hãn, như thế thì hiệu suất càng nhanh, không ngờ rằng hoàn toàn ngược lại, khiến tam đệ mất thể diện rồi."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Nhị ca, là ta gây thêm phiền phức cho các huynh, chờ trở về, ta và huynh uống thêm hai chén. Về sau bọn huynh không cần bôn ba vì ta nữa."