Mặc dù nàng ta là yêu hồ, nhưng Trần Hãn biết Sở Vũ không có ác ý: "Ngươi tới làm cái gì?"
"Ngươi đã đồng ý cưới ta."
Sở Vũ tới gần Trần Hãn lộ ra răng hồ ly nhỏ.
Trần Hãn lắc đầu: "Không được, nếu nương của ta mà biết ngươi không phải người, sẽ sợ tới sinh bệnh."
"Không nói cho bà là được."
"Khụ khụ."
Trần Mục xuất hiện ở trong rừng cây.
Sở Vũ thấy thế vội vàng trốn ở sau lưng Trần Hãn.
Đại Tráng gặm xương không quan tâm chuyện của bọn họ.
Trần Hãn có chút xấu hổ: "Tam ca, ta…"
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Nếu đệ thật sự thích nàng ta, ta tin đại bá và đại nương sẽ không để ý đâu, Tiểu Hãn, đệ cũng không còn nhỏ nữa."
Trần Hãn nhìn cái miệng nhỏ nhắn phồng lên Sở Vũ, năm đó lúc ngao du Yêu Vực, bèn thích thiếu nữ trước mắt, thế nhưng khi biết nàng ta là Yêu Thánh đã sống mấy ngàn năm, lúc mới đầu có từng tức giận, về sau còn đi Yêu Vực để tìm nàng ta, chỉ là lần đó cũng không có tìm được.
Trần Mục trở lại diễn võ trường, không có quấy rầy bọn họ đưa ra quyết định, Sở Vũ trông mong nhìn qua Trần Hãn: "Sau này ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa."
"Trước kia ngươi bảo vệ ta, về sau ta bảo vệ ngươi." Trần Hãn ôm vòng eo nhỏ nhắn của Sở Vũ, Sở Vũ đỏ mặt chôn ở trong ngực hắn ta.
Trần Hãn dẫn Sở Vũ đi tới diễn võ trường, vẻ mặt của mọi người khác nhau, đám người Trần Thiên Nam kinh ngạc, Trần Dĩnh và Trần Dao khẽ nhíu mày, các nàng có thể nhìn ra manh mối.
Trần Hạo vẻ mặt tươi cười, hiếu kỳ nói: "Tiểu Hãn, vị này là cô nương nhà nào?"
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Cô nương này ta biết, nàng gọi là Sở Vũ, đến từ Yêu tộc phương bắc."
Lúc phu phụ Trần Uy trông thấy Sở Vũ, trong mắt mang theo ý cười, nghe được là "Yêu tộc" bỗng nhiên giật mình, ngay đến cả Trần Hãn cũng không định nói cho phụ mẫu biết.
Trần Thiên Nam ngược lại không có để ý, cười gọi: "Tiểu Vũ cô nương, mau, mời ngồi."
"Cảm ơn gia gia."
Trên mặt Sở Vũ nở nụ cười ngọt ngào.
Nhân tộc Bắc Hoang không có thiện cảm với Yêu tộc, dẫu sao thì vài thập niên trước, bọn họ còn chịu tấn công của yêu triều, Trần Mục tiếp tục nói: "Tiểu Hãn lần đầu lên phía bắc lịch luyện, là Sở Vũ lặng lẽ bảo vệ hắn."
Nghe thấy Trần Mục nói như thế, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đã không còn đề phòng với nàng ta, Trần Uy cũng cảm kích nói: "Đa tạ Sở Vũ cô nương ra tay tương trợ."
Khuôn mặt Sở Vũ ửng đỏ, nàng ta nắm lấy váy, thành thật trả lời: "Bá phụ, là gia gia của ta an bài, ông ấy sợ Tiểu Hãn gặp phải nguy hiểm tại Yêu Vực."
Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Ta hiểu được, gia gia ngươi chắc chắn là sợ ca của ta tìm Yêu tộc gây rắc rối."
Sở Vũ liên tục gật đầu, Trần Hãn không muốn đi vòng vèo, căng da đầu nói ra: "Cha, nương, gia gia, ta thích Sở Vũ, muốn xin các ngài đồng ý."
Diễn võ trường vốn đang náo nhiệt, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Tiểu Hắc đột nhiên kêu meo hai tiếng, Tiểu Bạch cho nó hai quyền mới im lặng.
Trần Thiên Nam nhìn về phía phu phụ Trần Uy, phu phụ Trần Uy cũng không biết như thế nào cho phải, bọn họ không có từ chối, cũng không có đồng ý, mà là nhìn về phía Trần Mục.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Các ngài đừng nhìn ta, Sở Vũ tâm địa thiện lương, ta không có ý kiến."
Sở Vũ thấp thỏm cúi đầu, nàng ta ở Yêu Vực hô phong hoán vũ, giờ phút này lại cực kỳ dày vò.
Phu phụ Trần Uy chủ yếu là không biết phẩm hạnh của Sở Vũ, giống như Tạ Nhã, hàng năm đến Trần gia làm khách, hai phu thê rất ưa thích, nghe thấy Trần Mục nói Sở Vũ không tồi, hai phu thê cũng yên tâm gật đầu.
Trần Thiên Nam cũng cười gật đầu.
Diễn võ trường bỗng nhiên cười lớn ha ha, tiếng cười cởi mở giúp cho toàn bộ áp lực trên người Sở Vũ biến mất, Trần Hãn vui vẻ giới thiệu thành viên gia đình với nàng ta.
Sở Vũ chào hỏi từng người một.
Từ Yến hỏi han ân cần nói: "Tiểu Vũ, trong nhà ngươi còn có trưởng bối nào?"
"Ta từ nhỏ do gia gia nuôi lớn, bây giờ ông ấy ở Yêu Vực." Sở Vũ thành thật trả lời.
Trần Uy vui vẻ nói: "Nàng cũng đừng bận lòng, hôn sự của Tiểu Hãn, để tự bọn chúng làm."
"Ha ha ha."
Trần Dĩnh và Trần Dao đều đang cười.
Đường Uyển trêu ghẹo nói: "Dĩnh Dĩnh, ngươi còn cười, ngươi cũng đến lúc nên kết hôn luận gả rồi."
Trần Dĩnh ngạo kiều nói: "Nương, ta còn nhỏ kìa, đại tỷ đều không có động tĩnh đâu."
Trần Hi một tay bụm mặt, Trần Dĩnh vội vàng ôm cổ Trần Hi, cười vui nói: "Đại tỷ, ta nói đùa với tỷ thôi, tỷ đừng để ý nha."
Đường Uyển và Trần Dao đều cực kỳ vui vẻ, Trần gia tràn ngập tiếng cười cười nói nói, trước kia Sở Vũ lẻ loi trơ trọi, bầu không khí ở Trần gia làm cho nàng ta rất thích.
Mọi người rất nhanh liền tiếp nhận Sở Vũ, dù sao trong nhà còn có Thất Thất chạy khắp nơi, Tiểu Côn còn là hắc ngư đầu to, Trần gia còn náo nhiệt hơn so với trước kia.
Trần Tô và Trần Đồng đều vây quanh Sở Vũ vừa nói vừa cười, hai người bọn họ tràn ngập hiếu kỳ đối với Yêu Vực.
Trần gia đã lâu không có náo nhiệt như vậy, Trần Mục bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn có thể cảm giác được, cường giả Đế cảnh của Đế phủ đang vượt qua cấm chế.
Trần Mục đứng dậy: "Gia gia, các ngài tiếp tục ăn thịt uống rượu, bây giờ con nhất định phải về Tiên giới."
Mọi người đều biết rõ, nếu như không có chuyện đặc biệt quan trọng, Trần Mục sẽ không rời đi lúc này.
Trần Thiên Nam gật đầu nói: "Tiểu Mục, đi đi."
Trần Dao nở nụ cười xinh đẹp: "Ca, cẩn thận một chút."
Trần Hạo nở nụ cười chất phác: "Tam đệ, ta chờ tin tức tốt của đệ, trở về tiếp tục uống rượu khoác lác."
"Tam thúc, sớm chút trở về, sau này ta cũng muốn theo ngài tới Tiên giới chơi." Trần Tô dí dỏm nói.
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười nói: "Tô Tô, muốn đi Tiên giới, thì ngươi phải tu luyện cho tốt."
Tộc nhân Trần gia đưa mắt nhìn Trần Mục rời đi.
Trần Mục thậm chí không có xuyên qua tiên môn đã xuất hiện tại Tiên giới, hắn nhìn cấm chế Tiên giới xuất hiện vết nứt, Xích Đế đang vượt giới, giống như mặt trời đỏ rơi xuống.
Tiên giới đều có thể nhìn thấy mặt trời đỏ, vẻ mặt của tất cả thế lực cường giả ngưng trọng, đó là cường giả Đế cảnh mà bọn họ ngưỡng vọng, thời gian năm tháng đằng đẵng qua đi, lại xuất hiện lần nữa.