Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 735 - Chương 735: Chuyện Vui Của Trần Gia (3)

Chương 735: Chuyện Vui Của Trần Gia (3)

“Được.”

Trần Mục ha ha cười lớn.

Trần Dĩnh và Trần Dao cũng phấn khích theo.

Đường Uyển nhẹ nhàng nói: “Thời gian hơi gấp rút, Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, hai ngươi phải giúp đỡ bày trí.”

“Ta cũng muốn giúp đỡ.”

Thất Thất thích tham gia náo nhiệt nhất.

Trần Mục cũng giúp đỡ trang trí hiện trường hôn lễ, rất nhanh Trần gia đã giăng đèn kết hoa, một bầu không khí vui mừng hạnh phúc, Sở Vũ ở trong viện tử của Trần Hãn, tỷ muội Trần gia đang trò chuyện cùng nàng ta, giúp trang điểm sửa soạn.

Đêm khuya.

Trần Mục trở về viện tử của mình.

Hắn ngồi trong viện tử, nhớ lại cảnh tượng kết hôn với sư tỷ, sống động trong tâm trí cứ như ngày hôm qua, chớp mắt đã trôi qua rất lâu.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Trần Mục, hai anh chàng này trông thì đáng yêu nhưng lại rất lợi hại, Yêu Vương bình thường đụng phải bọn chúng cũng phải hoảng loạn bỏ chạy.

Trần Mục ôm hai anh chàng lên, có chút ghen tỵ với chúng, ngày nào cũng chạy chơi làm loạn, vô ưu vô lo, hắn cũng muốn cùng Phục Tiên lão bà trải qua cuộc sống như vậy.

“Thứ ngươi quan tâm càng nhiều thì gánh nặng cũng càng nhiều, điều đó sẽ cản trở ngươi trở nên mạnh hơn.”

“Chính vì sự yên bình tốt đẹp nơi đây, mới là nguyên nhân chống đỡ ta nỗ lực trở nên mạnh hơn.”

Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên tinh không, hắn trở nên mạnh hơn chính là vì muốn bảo vệ tất cả những người hắn quen biết.

Sáng sớm hôm sau.

Trần gia trở nên náo nhiệt.

Trần Hãn và Sở Vũ sớm đã sửa soạn xong.

Hai người cố ý vào Hắc Thạch thành phát kẹo mừng cho mấy đứa trẻ, trong thành đã lâu không náo nhiệt như vậy, Trần gia cũng không mời khách quá nhiều, chỉ mời một số bằng hữu của Trần Thiên Nam và cả bằng hữu của Trần Mục, họ đều ở phụ vận Hắc Thạch thành.

Trần Hạo phụ trách trò chuyện tiếp khách.

Trần Hãn và Yến Lang Nguyệt phụ trách sau bếp, Đường Uyển và Trần Dao đều đang giúp đỡ, việc kết hôn quyết định vội vàng, không có thời gian nhờ người giúp đỡ, bọn họ đành phải tự mình ra tay.

Trần Mục cũng đang giúp đỡ trong viện tử của Trần Hãn.

Có rất nhiều khách đều là người quen của Trần Mục: “Trương thúc, đây là tôn tử của ngài?”

“Đúng vậy, tôn tử của ta.”

Trương Sơn ha ha cười lớn, ông ta vẫn để trọc đầu, trông có chút già đi, dù sao cũng đã trôi qua mấy chục năm, ông ta làm việc ở Thuận Phong tiêu cục mấy chục năm, hiện giờ đang ở nhà hưởng phúc.

Trần Nghiêm vẫn thường uống rượu cùng ông ta.

Lộ Tiểu Tiểu nắm lấy hai bím tóc của tiểu cô nương bước đến bên cạnh Trần Mục, nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Trần Mục, đã lâu không gặp, đây là nữ nhi của ta Tần Duyệt.”

“Trần Mục thúc thúc, nương ta thường kể cho ta nghe chuyện của thúc, ta thích thúc nhất.”

“Ha ha ha.”

Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Tần Duyệt: “Tiểu Tiểu tỷ, hai người mau vào trong ngồi đi.”

“Ừm ừm.” Lộ Tiểu Tiểu cười tươi như hoa, có thể nghe được Trần Mục gọi mình là Tiểu Tiểu tỷ trước mặt hài tử, nàng ta cực kỳ tự hào.

Trần gia náo nhiệt vui mừng.

Khách mời chủ yếu là hàng xóm láng giềng lúc trước, lão bằng hữu của Thuận Phong tiêu cục, Mộ Đông Lưu của Hắc Thạch thành, Lộ trang chủ của Bạch Ngân thành, Trần Thiên Nam cũng đã một thời gian không gặp mặt bọn họ.

Sau khi gặp nhau, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.

Trần Hãn không có tông môn, cho nên không qua lại với các thế lực tu tiên, chỉ có Bạch Thanh Hoan của Huyền Kiếm tông đến Trần gia chúc mừng bọn họ.

Trần Tô ở trong viện tử chơi đùa với đám hài tử, phát kẹo cho trẻ con của các nhà khác, mấy tiểu cô nương mà trước kia Trần Mục quen biết hiện giờ đều đã có nhi nữ.

Có người trung niên bế cậu bé khoảng chừng hai tuổi đi đến trước mặt Trần Mục, có chút căng thẳng: “Trần huynh, không biết ngươi còn nhớ ta không.”

Trần Mục cười nói: “Đương nhiên là nhớ, ngươi là Tiết Dũng, chúng ta còn từng tỷ võ.”

Trí nhớ của tu tiên giả đều rất tốt, thần hồn Trần Mục cường đại, những chuyện nhỏ nhặt trước kia hắn đều có ấn tượng.

Tiết Dũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt hắn ta kích động nói: “Trần huynh, đây là tôn tử của ta, Tiết Sâm, Sâm Nhi mau gọi Trần gia gia đi.”

“Chào Trần gia gia.”

Khuôn mặt nhỏ của Tiết Sâm cười rất ngọt ngào.

Trẻ con ở Hắc Thạch thành đều được nghe kể chuyện về Trần Mục mà lớn lên, từ nhỏ đã đánh Lang Vương, giết Kiếm Thánh, chém Kiếm Tiên gì đó, ngay cả chuyện mặc tã đám trẻ cũng đều biết.

Trần Mục cười gọi: “Đồng Đồng, mau dẫn mọi người vào trong uống trà nghỉ ngơi.”

Trần Đồng lập tức nhiệt tình ra nghênh tiếp, Tiết Dũng bế tôn tử đi vào phòng nghỉ ngơi cho khách.

Tiết Dũng mặt mày hớn hở, tự hào nói: “Tôn tử ngoan, gia gia không lừa ngươi đúng chứ, gia gia ngươi trước kia cũng từng nở mày nở mặt, từng giao đấu với Trần gia gia của ngươi.”

“Gia gia, sao người lại không biết bay thế?”

“Cái này, gia gia sợ độ cao!”

“...”

Trần Đồng cố nhịn không cười.

Với Trần gia mà nói, qua thêm vài chục năm nữa thì những cố nhân mà bọn họ quen biết đều sẽ qua đời.

Người bình thường đến Kiếm Tông đã là cực hạn, tuổi thọ của Kiếm Tông không quá trăm năm, đạt đến Kiếm Hậu thì tuổi thọ tăng gấp đôi, đến Kiếm Vương mới có thể sống rất lâu, thế nhưng trong toàn bộ Hắc Thạch thành ngoại trừ Trần gia ra, các gia tộc khác đều không có cường giả Kiếm Vương.

Hôn yến lần này, Trần Mục đặc biệt pha loãng rượu tiên vào trong trà và rượu, nếu người bình thường phục dụng trực tiếp vào thì sẽ không chịu nổi, nhưng sau khi pha loãng, trẻ con phục dụng cũng không sao, hơn nữa còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nâng cao căn cốt.

Trần Mục không muốn qua mấy chục năm nữa, ngay cả một lão bằng hữu cùng gia gia nói chuyện cũng không còn.

“Ngoại công.”

Trần Mục nhìn Đường Chấn thì cười gọi.

Đường Chấn không dẫn theo các tiểu bối khác của Đường gia, ông ta đến một mình, đại diện cho Đường gia chúc mừng Trần gia: “Tiểu Mục, đã nhiều năm ngoại công không gặp ngươi rồi.”

“Ngoại công, nếu sớm biết lão nhân gia ngài tới đây, chắc chắn ta sẽ tự mình đi đón ngài.”

“Không cần phiền phức như vậy.”

Sau khi Trần Thiên Nam nhìn thấy thì nhanh chóng đi qua: “Hóa ra là thân gia, thứ lỗi không nghênh đón từ xa.”

“Ta không mời mà tự đến, vẫn mong Trần lão ca đừng để ý.” Đường Chấn cười nói.

Trần Thiên Nam nhiệt tình nói: “Là ta đã quên mời Đường huynh, lát nữa sẽ tự phạt ba chén.”

Bình Luận (0)
Comment