“Ta phải rời khỏi một thời gian, Tiêu Dao Minh giao cho các vị, vẫn mong mọi người đoàn kết hợp tác.”
Trần Mục nhìn các thành viên cấp cao.
Nam Cung Hùng trịnh trọng nói: “Minh chủ yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ Quang Minh thành thật tốt.”
“Mộ Thanh Vân nói với ta Xích Thành Động Thiên cũng muốn gia nhập Tiêu Dao Minh, có cả trưởng lão của Cổ tộc Tiêu gia, bọn họ cũng nhờ ta đề cập với minh chủ.”
“Còn có Cổ tộc Dương gia ở Địa Châu.”
“Tây Huyền Động Thiên của Thiên Châu cũng có hỏi, nhưng trước kia bọn họ đã kết liên minh với Thái Thanh Tiên Cung.”
Trải qua cuộc đại chiến lần này, rất nhiều thế lực Tiên giới đều thay đổi cách nghĩ, Trần Mục gật đầu nói: “Đại chiến lần này Xích Thành Động Thiên cũng đã góp sức, lão tổ tông của Cổ thành Tiêu gia lại không chùn bước xông vào hư không để giúp ta, sự gia nhập của bọn họ, ta hoan nghênh.”
“Lão tổ của Dương gia ra tay đối phó với Bát Cửu Ma Thần nên bị trọng thương, ta hoan nghênh Cổ tộc Dương gia.”
“Tuy rằng trước kia Tây Huyền Động Thiên đi theo Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta đã từng không vui vẻ, nhưng lần này cùng nhau đối phó với Ma Thần, lão tổ của Tây Huyền Động Thiên đã ngã xuống trong hư không, ta đồng ý cho bọn họ gia nhập.”
“Mặc dù ta đồng ý nhưng cũng phải xem ý kiến của mọi người, mọi người thấy sao?”
Sương Mãn Thiên gật đầu: “Ta đồng ý.”
Nam Cung Hùng và Vũ Văn Khâm lần lượt gật đầu, bọn họ đều muốn liên minh có thể trở nên cường đại hơn.
Vẻ mặt Trần Mục bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Trước khi rời đi, ta muốn đưa tiễn Nam Cung lão tiền bối, Chu lão tiền bối và các tiền bối khác đã mất mạng.”
Đám người đều gật đầu, tâm trạng của bọn họ cũng rất ngột ngạt, thắng lợi lần này là chiến thắng bi thảm.
Bên ngoài Quang Minh thành xây dựng tế đàn, Trần Mục tự mình lễ tế những tiền bối đã ngã xuống trong cuộc đại chiến lần này, hắn bưng chén rượu mạnh lên vẩy vào trong đống lửa.
Các tiểu bối của Nam Cung gia đều rơi lệ.
Trần Mục chắp tay với thiên đường.
Cường giả Tiên giới phía sau đều chắp tay.
Kết thúc lễ tế, Trần Mục chuẩn bị rời khỏi Tiên giới, trước lúc đi hắn đã tìm được Kim Thiền.
Hai mắt Kim Thiền đã trở lại bình thường.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiểu hòa thượng, ta đã tìm được vị trí của A Ngưu, hắn ở Địa Châu, hy vọng ngươi có thể giúp ta mang hắn trở về.”
“Không thành vấn đề.”
Kim Thiền sảng khoái đồng ý.
Tiếp đó Trần Mục dặn dò Viêm Sát và các đại thần: “Sau khi ta đi, các ngươi phải nghe theo sắp xếp của Nam Cung Hùng, Băng Thanh, ngươi phải trông chừng Sở Sở.”
Ban đầu Viêm Sát và Băng Thanh không phục Trần Mục, bây giờ đã công nhận hắn, chỉ là bạn họ vẫn không tình nguyện đến mức bán mạng vì Trần Mục.
Sở Sở nằm trên giường,
Nàng ta vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Trần Mục vốn muốn đợi Sở Sở tỉnh lại nhưng thời gian gấp rút, hắn chỉ đành giao lại nàng ta cho Băng Thanh chăm sóc.
Tiên giới và nhân gian đều có thể độ kiếp, nhưng độ nguy hiểm khi độ kiếp ở Tiên giới quá lớn, Đế phủ cũng có thể quay lại giết hắn, Trần Mục quyết định đi đến nhân gian độ kiếp.
Trần Mục quay về Bắc Hoang.
Hắn muốn về thăm nhà trước khi độ kiếp.
“Tam ca!”
Trần Mục vừa trở về, Trần Hãn đã kích động chạy tới, trên khuôn mặt hắn ta tràn đầy nụ cười: “Tam ca, vừa nãy ta còn đang nghĩ khi nào huynh mới trở về.”
“Tiểu Hãn, làm sao thế?”
“Tam ca, nương ta bảo ta và Tiểu Vũ sớm ngày thành hôn, không biết khi nào huynh có thời gian.” Trần Hãn không muốn quá nhộn nhịp, chỉ muốn có sự chứng kiến của người nhà.
Trần Mục nghiêm túc suy xét, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, đợi Ma chủ giáng xuống có thể thế gian sẽ không có ngày yên bình, sau đó hắn cười nói: “Càng nhanh càng tốt, uống xong rượu mừng của bọn đệ tam ca vẫn còn chuyện quan trọng phải giải quyết.”
Nghe vậy, Trần Hãn có chút lo lắng: “Tam ca, huynh có chuyện quan trọng thì xử lý trước đi, chuyện kết hôn có thể làm sau, không thể làm huynh chậm trễ được.”
Trần Mục vỗ vai Trần Hãn: “Tam ca muốn uống xong rượu mừng của các đệ rồi mới đi.”
“Vậy được, ta đi bàn bạc với mấy người gia gia.” Trần Hãn lập tức chạy đi hỏi.
Trần Mục đi đến diễn võ trường, tự mình chỉ điểm cho Trần Tô và Trần Đồng tu luyện, hai tỷ đệ rất thông minh, sau khi được chỉ điểm đã tiến bộ rất lớn.
Chạng vạng, Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu, có con hổ nhỏ mắt hai màu chạy đến trước mặt, đó là Đại Tráng, nó có thể tùy ý biến hóa hình thể.
Trần Dĩnh thấy Đại Tráng vẫn ở ngoài lẻ loi một mình nên để nó vào trong viện tử ở cùng phụ mẫu.
Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục trở về thì vui mừng nói: “Mục Nhi, lần này ngươi trở về nhanh thật, nương còn tưởng phải vài năm nữa ngươi mới về được.”
Trần Mục bất lực lắc đầu: “Nương, ta có thể quay về vài ngày rồi lại phải đi.”
Đường Uyển biết Trần Mục rất bận nên không nói gì níu giữ hắn, Trần Nghiêm và Thất Thất ngồi trên lưng Tiểu Côn về đến nhà, bọn họ làm việc ở Hắc Thạch thành.
“Cha.”
“Mục Nhi.”
Trần Nghiêm phấn khích cười lớn.
Vừa về đến nhà, Thất Thất đã rêu rao: “Nghĩa nương, hôm nay ta muốn ăn mì.”
Đường Uyển dịu dàng nói: “Được.”
Trần Mục cười nói phụ họa: “Nương, nhân tiện nấu cho ta một bát, ta cũng rất nhớ hương vị đó.”
“Ta cũng muốn ăn.”
“Ta nữa.”
Trần Dĩnh và Trần Dao bước vào viện tử.
Đường Uyển liên tục gật đầu, vui vẻ không thôi: “Được được được, các ngươi đợi chút.”
Trần Nghiêm theo Đường Uyển vào bếp giúp đỡ.
Rất nhanh mì trường thọ đã nấu xong, trong đình viện tỏa ra hơi nóng, Trần Mục ăn rất say sưa hấp dẫn.
Huynh muội ba người đã lâu không ngồi cùng nhau ăn mì như vậy, mọi người đều húp sạch cả nước mỳ, Thất Thất nói với giọng non nớt: “Thật thoải mái.”
Trần Mục nhìn Trần Dĩnh và Trần Dao, thần lực của Trần Dĩnh càng ngày càng mạnh, so sánh với Viêm Sát thì còn kém một chút, nàng ta vẫn còn không gian để phát triển, nhưng phải mất rất nhiều thời gian.
Trần Dao đã sắp khôi phục đỉnh phong, nàng ta muốn trở thành cường giả đỉnh tiêm còn phải đi con đường rất dài.
Trần Mục muốn bảo vệ cho các nàng trưởng thành.
Sau khi ăn xong, Trần Hãn đi đến đình viện: “Tam ca, ta đã bàn xong với mấy người gia gia rồi, ngày mai sẽ kết hôn với Sở Vũ ở nhà.”