Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 733 - Chương 733: Chuyện Vui Của Trần Gia (1)

Chương 733: Chuyện Vui Của Trần Gia (1)

Ngoại trừ cường giả của Tiêu Dao Minh thì còn có cường giả của các thế lực khác, vốn dĩ bọn họ đến vây xem, nhưng vào thời khắc cuối cùng đều lần lượt xuất thủ, có cả lão tổ của Cổ tộc xông vào hư không, thân tử đạo tiêu, Trần Mục đều nhớ kĩ.

Quang Minh thanh cách chỗ này không xa lắm, Trần Mục lấy thần thuyền ra, cường giả ở đó không hề chậm trễ.

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiểu Ngu, trận chiến đã ảnh hưởng đến bách tính Vũ Châu, ngươi lập tức dẫn người đi cứu tế, giải quyết thỏa đáng cho những bách tính bị ảnh hưởng.

“Vâng, minh chủ.”

Ngu Tử Huyên lập tức dẫn người đi xử lý.

Trần Mục phát hiện không thấy Tằng Ngưu đâu, trong trận đấu vừa rồi hắn ta đột nhiên phát điên, sau đó bùng phát rồi đột nhiên không thấy bóng dáng, cũng không có thời gian đi tìm.

Những trận chiến liên tiếp khiến Trần Mục sức cùng lực kiệt, hắn dẫn theo cường giả Tiên giới trở về Quang Minh thành, trong viện tử ở chỗ sâu của tổng bộ Tiêu Dao Minh, mấy chục vị cường giả đang ngồi xếp bằng.

Trần Mục lấy ra lượng lớn hồng thạch.

Đối với mấy cường giả như Sương Mãn Thiên mà nói, sinh mệnh bản nguyên mà bọn họ tiêu hao có thể bổ sung được, nhưng mà Bách Chiến Chí Tôn thì rất khó hồi phục bằng hồng thạch.

Bách Chiến Chí Tôn bị thương đến bản nguyên, cho dù là hồng thạch cũng không thể bù đắp lại, ông ta nằm trên giường đá, cường giả cổ thành ở xung quanh đang truyền năng lượng cho ông ta, nhưng nguồn nước nhỏ giọt làm sao có thể lấp đầy được đại dương bao la.

Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn bị thương cũng không nhẹ, nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với Bách Chiến Chí Tôn, sau khi phục dụng hồng thạch, vết thương của bọn họ miễn cưỡng đã có thể ngừng lại.

Nửa ngày trôi qua.

Chỉ có một phần cường giả giao đấu với Bát Cửu Ma Thần hồi phục lại, những người còn lại vẫn đang tu dưỡng.

Bách Chiến Chí Tôn bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường đá, ông ta đã khôi phục một phần sức lực, gương mặt không chút biểu cảm nói: “Cổ thành không thể không có chúng ta, bây giờ bắt buộc phải quay về.”

Sắc mặt Triệu Thiên Uyên trắng nhợt nói: “Cổ thành có Tiêu Lạc Mộc trấn thủ, Bách Chiến tiền bối không cần lo lắng.”

Bách Chiến Chí Tôn vẫn đứng dậy, ông ta chỉ còn một cái chân, một cánh tay, thân thể khiếm khuyết không thể khôi phục như ban đầu, bị Bát Cử Ma Thần làm trọng thương, dù cho là cường giả cấp bậc Chí Tôn, tay chân bị đứt cũng không cách nào mọc ra ngay lập tức được.

Cường giả Tiên giới đến từ cổ thành lập tức dìu ông ta, Trần Mục nhanh chóng tiến lên khuyên can nói: “Bách Chiến tiền bối, ngài ở đây dưỡng thương cho tốt đã rồi lại đi.”

Bách Chiến Chí Tôn liên tục lắc đầu: “Tất cả chúng ta đều rời khỏi cổ thành chính là phạm vào điều cấm kỵ, bây giờ phải nhanh chóng trở về, nơi đó không thể xảy ra chuyện.”

Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn cùng lúc đứng dậy.

Trần Mục biết tầm quan trọng của Viễn Cổ tiên thành, chỗ đó không chỉ có Thần tộc và Ma Thần mà còn có sự tồn tại cấm kỵ, thậm chí còn có sinh linh không thuộc về thế giới này.

“Tiền bối, để ta dùng thần thuyền đưa mọi người quay về, trạng thái bây giờ của mọi người phải tịnh dưỡng thật tốt, đừng tùy tiện xuất thủ.” Trần Mục nghiêm túc nói.

Mấy người Bách Chiến Chí Tôn cũng không chậm trễ nữa.

Trần Mục dùng thần thuyền đưa bọn họ trở về, lúc đến Viễn Cổ tiên thành, hắn nhìn thấy Tiêu Lạc Mộc: “Tiểu hữu, trước kia đã đắc tội rồi.”

Tiêu Lạc Mộc khom người xin thứ lỗi, thái độ của ông ta rất thành khẩn, Trần Mục nhàn nhạt nói: “Hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, nếu không, hậu quả tự chịu.”

“Đa tạ.”

Tiêu Lạc Mộc không dám nhìn thẳng vào Trần Mục.

Mạnh như Đế phủ cũng bị Trần Mục đánh tan, Tiên giới đã không còn thế lực nào có thể chống lại hắn, Tiêu Lạc Mộc tự mình hiểu rõ, không dám đối đầu với hắn nữa.

Trần Mục lái thần thuyền quay về Quang Minh thần.

Trong hư không, trên boong của thần thuyền, Vong Sơ đứng bên cạnh Trần Mục, váy dài đỏ rực đang đong đưa.

“Đa tạ tiền bối.”

“Ngươi quá yếu đấy, Trần Mục.”

Vong Sơ đả kích hắn không chút che giấu.

Trần Mục nở nụ cười khổ, hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện, quanh thân hiện lên hà quang, hồng thạch trước mặt biến mất liên tục: “Ta sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ.”

“Cho dù ngươi có cố gắng hơn nữa, nhưng thời gian còn lại của ngươi đã không còn nhiều, Ma chủ đang trên đường quay về.” Vong Sơ ngẩng đầu nhìn thấu hư không, trông về chỗ sâu trong tinh không.

Trần Mục lấy nửa miếng ngọc bội trên người ra, ngọc bội có ánh sáng nhẹ, từ sau khi Phụ Tiên lão bà đi đến chỗ sâu trong tinh không, ngọc bội đã mờ đi từ lâu.

“Sư tỷ cũng đã trở về!”

Trần Mục bỗng nhiên hiểu ra, lúc chiến đấu ở tinh không, kiếm quang thánh khiết đột nhiên xuất hiện, đó chính là lời nhắc, nhắc nhở hắn mối nguy cơ lớn đang đến.

“Tiền bối, ta còn bao nhiêu thời gian nữa.”

“Ngắn thì vài tháng, dài thì vài năm, ta cũng không thể đưa ra đáp án chính xác.”

Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, bây giờ hắn muốn khôi phục đỉnh phong cũng phải mất mấy tháng, càng đừng nói đến trở nên mạnh mẽ, cho dù mượn sức Hoàng Kim Thụ của nhân gian cũng không thể tăng lên cảnh giới Đại Đế trong thời gian mấy tháng.

“Đế cảnh là muốn đối phó với Ma chủ?” Vong Sơ nghe được tiếng lòng của Trần Mục thì hỏi ngược lại.

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiền bối, đợi ta khôi phục đỉnh phong rồi sẽ thử độ đế kiếp.”

Vong Sơ quay người nhìn Trần Mục: “Thời gian không đủ, bây giờ hãy chuẩn bị độ kiếp đi, Bát Cửu Ma Thần bị ta làm trong thương, tạm thời không thể tạo nên gợn sóng gì.”

“Hắn ta chưa chết?”

“Nào có dễ chết như vậy.”

Trần Mục cũng biết thời gian gấp rút, bây giờ độ kiếp nếu như thành công thì vẫn còn thời gian để trở nên mạnh hơn, đây là cách duy nhất mà hắn có thể làm.

“Giải quyết xong chuyện của Tiên giới và nhân gian trước đã, lần độ kiếp này ta không thể giúp ngươi được.”

Suy nghĩ của Vong Sơ là để Trần Mục bàn giao hết mọi chuyện, hắn thực sự còn có chuyện phải giải quyết.

Thần thuyền trở về Quang Minh thành.

Nam Cung Hùng đang duy trì hoạt động bình thường của Tiêu Dao Minh, trong thành cũng rất ổn định, liên tục có bách tính vào trong thành lánh nạn, sau khi Trần Mục quay về thì tổ chức hội nghị.

Bình Luận (0)
Comment