"Hồ đồ ngu xuẩn!"
Cửu Bát Ma Thần bỏ hắc kiếm, tiện tay vung ra quả cầu sức mạnh màu đen, Bách Chiến Chí Tôn bị quả cầu sức mạnh thôn phệ, sau đó tiếng nổ mạnh vang lên.
Bách Chiến Chí Tôn bị nổ làm trọng thương, thân thể tàn khuyết, mất đi sức chiến đấu, Bàn Thạch Chí Tôn cùng Thương Vân Chí Tôn vốn nên trấn thủ tại Tiên Thành Viễn Cổ đều chạy đến trợ giúp.
Mặc dù sức mạnh của bọn họ chênh lệch xa, nhưng cũng đến kéo dài một chút cơ hội nghỉ ngơi cho Trần Mục.
Hai vị cường giả Chí Tôn tan tác trong vòng ba chiêu.
Đám người Viêm Sát và Băng Thanh giữ chân Cửu Nhị Ma Thần, bọn họ dư sức, Hư Ảnh rời đi, u liêm của hắn ta chém về phía Cửu Bát Ma Thần.
Cửu Bát Ma Thần cau mày, hắn ta cảm giác được nguy hiểm, ngược lại không phải là Hư Ảnh mang tới, mà chính là đế kiếm, hắn ta không ngờ lại gặp phải nhiều trở ngại như vậy.
Kim Thiền ngồi xếp bằng ở hoang nguyên, đôi mắt của hắn ta đang chảy máu, Sở Sở ngã vào trong vũng máu, khôi phục lại bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi Tằng Ngưu bị Ma Thần ném đi, đột nhiên phát cuồng, hiện tại không biết tung tích.
Cao tầng của Tiêu Dao minh, Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm bị Bát Cửu Ma Thần làm trọng thương.
Bỗng nhiên, lão tổ của Xích Thành Động Thiên chạy đến trợ giúp, lão tổ của Tiêu gia Cổ tộc cũng chạy đến, bọn họ liên thủ chống chọi với Bát Cửu Ma Thần.
"Để Triệu Thiên Uyên ta đến dạy dỗ ngươi."
Lão tổ của Thái Sơ Tiên Cung giết vào trong hư không, Cửu Bát Ma Thần vung quyền, quyền quang hóa thành lớn cỡ ngôi sao, Triệu Thiên Uyên trực tiếp bị một quyền đưa vào chỗ sâu trong tinh không.
Cường giả Tiên giới đến từ các nơi ào ào xuất thủ, thậm chí có Tiên Vương xông vào hư không, giống như thiêu thân lao vào lửa, bọn họ vì Trần Mục mà tranh giành một chút thời gian.
Mọi người đều biết, Trần Mục là hi vọng để chống lại Ma Thần, chuyện liên quan đến tồn vong của Tiên giới, nhao nhao liều mạng.
Thân thể khô cạn của Trần Mục đột nhiên có sức mạnh tuôn ra, đó là sự trợ giúp của tín ngưỡng chúng sinh, tín ngưỡng của cường giả Tiên giới hơn ngàn vạn dân chúng bình thường.
Kim Thiền đem sức mạnh cuối cùng cho Trần Mục, từng đạo từng đạo quang hội tụ về phía Trần Mục, hắn rót toàn bộ sức mạnh lấy được vào đế kiếm, thời gian đế kiếm cần rút ngắn rất nhiều.
Ánh mắt của Trần Mục trở nên sắc bén, đế kiếm đâm thẳng về phía Cửu Bát Ma Thần, kiếm quang rực rỡ như cầu vồng.
Cửu Bát Ma Thần thấy thế, nháy mắt liền biến mất, kiếm quang rực rỡ cũng biến mất theo.
Chỗ sâu trong tinh không, Cửu Bát Ma Thần bị kiếm quang đuổi theo, sau đó tinh không sáng như ban ngày, ngôi sao ở tinh vực xung quanh biến mất một mảng lớn, còn có lượng lớn ngôi sao chết đi.
Bầu trời xuất hiện mưa sao băng.
Chiến trường vốn dĩ náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh lại.
Cửu Nhị Ma Thần và Bát Cửu Ma Thần đều không có nghĩ nhiều, hai người bọn họ quay người bỏ chạy, Trần Mục phát động thần thông kiếm đạo mạnh nhất, bất lực truy kích.
Viêm Sát và Băng Thanh không muốn cá chết lưới rách với Ma Thần, những cường giả Tiên giới khác đều có suy nghĩ giống nhau, đánh lui Ma Thần, đã xem như là thắng.
Nơi xa, cường giả Tiên tộc đang vây xem, bọn người Lộc Nhai Chí Tôn nhìn chằm chằm đám người Trần Mục, Dật Vân Chí Tôn trầm giọng nói: "Đây là thời điểm bọn họ suy yếu nhất!"
Lộc Nhai Chí Tôn nhìn Trần Mục: "Hắn đánh lui lão tổ của chúng ta, sau đó còn có thể đánh lui Ma Thần, đánh chết chúng ta thật sự là quá dễ dàng."
Dật Vân Chí Tôn đề nghị: "Không thử một chút?"
Vẻ mặt Lộc Nhai Chí Tôn nghiêm túc: "Nếu thử, ngươi dẫn người đánh qua đó, ta phải nhân cơ hội bây giờ lúc bọn họ nghỉ ngơi, dẫn nhân tộc rời đi."
Lăng Tinh Nguyệt nhắc nhở nói: "Lộc Nhai thúc thúc, Vô Song đại ca còn ở trong tay Tiêu Dao minh."
"Không quản được được hắn ta, Trần Mục quá khủng bố, Tiên giới này ta không dám ở lại." Lộc Nhai Chí Tôn nói xong liền dẫn đại quân Tiên tộc rút lui.
Dật Vân Chí Tôn nhóm cường giả tuần tự rời đi.
Trần Mục chú ý tới đại quân Tiên tộc rời đi, Ma Thần bỏ chạy, Đế phủ rời đi, Tiên giới khôi phục lại yên tĩnh, trận chiến này bọn họ tổn thất nặng nề, cho dù là Tiêu Dao minh, hay là những thế lực Tiên giới khác.
Hoang nguyên đang bốc cháy.
Cường giả Tiên giới bị tổn thất nặng nề.
Bách Chiến Chí Tôn bị thương rất nặng, thân thể không hoàn chỉnh, Trần Mục cứu ông ta ra khỏi hư không.
Bàn Thạch Chí Tôn và Thương Vân Chí Tôn cũng bị thương nghiêm trọng, ít nhất bọn họ vẫn còn sống, Nam Cung Thần coi như đã ngã xuống, ngay cả thần hồn cũng hoàn toàn tiêu tan.
“Lão tổ tông!”
Nam Cung Hùng bất lực than thở.
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khiêm bị thương cũng không nhẹ, vì để giữ chân Bát Cửu Ma Thần mà bọn họ đã tiêu hai sinh mệnh bản nguyên, dáng vẻ hiện giờ vô cùng chật vật.
Cường giả của Viễn Cổ tiên thành vội chạy đến lân cận, bọn họ lập tức trị thương cho Bách Chiến Chí Tôn.
Trần Mục đi xem Sở Sở nằm trong vũng máu, toàn thân nàng ta chằng chịt vết thương nhưng đều không phải chí mạng, chỉ bị kiệt sức hôn mê, nghỉ ngơi tốt là có thể hồi phục.
“Tiểu hòa thượng, đa tạ.”
Trần Mục nói với Kim Thiền đứng cách đó không xa.
Kim Thiền đang ngồi xếp bằng trị thương, hắn ta chắp hai tay trước ngực, áo cà sa phát sáng, cùng với tiếng Phạn âm vang lên, miệng vết thương trên người bắt đầu khép lại nhanh chóng.
Con mắt trên trán hắn ta đã lành lại hoàn toàn, chỉ có hai mắt vẫn nhắm chặt, cưỡng ép mở ra năm mắt, Kim Thiền phải trả cái giá cực lớn và mất thời gian rất dài mới có thể phục hồi được.
Ngu Tử Huyên dẫn theo các cường giả của Tiêu Dao Minh chạy đến, Trần Mục giao Sở Sở cho Băng Thanh, sau đó trầm giọng nói: “Viêm Sát, chú ý đến động thái của Ma Thần và Tiên tộc.”
“Tuân mệnh.”
Viêm Sát biến mất tại chỗ.
Băng Thanh mang Sở Sở quay về Quang Minh thành.
Trần Mục chắp tay thành khẩn nói: “Các vị tiền bối, đa tạ sự giúp đỡ của các vị, nếu như không chê thì mời mọi người đến Quang Minh thành chữa thương, ở đây không an toàn.”