“Tằng tổ, đây là cảnh giới gì thế?”
“Ta cũng không biết, nhưng chắc chắn là rất lợi hại.” Mộ Đông Lưu lắc đầu, vô cùng chấn động.
Tiết Dũng trịnh trọng nói với tôn tử trong ngực: “Cháu ngoan, hôm nay Trần gia gia của ngươi tiễn chúng ta về nhà, nhiều năm sau ngươi cũng có thể khoe khoang với tôn tử của ngươi.”
“Gia gia, khoe khoang là gì thế?”
Tiết Sâm chớp mắt ngây thơ.
Lộ trang chủ và Lộ Tiểu Tiểu ở Bạch Ngân thành, Trần Mục tự mình đưa bọn họ về Lộ gia trang.
Tần Duyệt vẫy cái tay nhỏ với Trần Mục: “Tạm biệt Trần thúc thúc, cảm ơn ngài đã đưa chúng ta về nhà.”
Trần Mục vẫy tay với mấy người Lộ Tiểu Tiểu, sau đó biến mất trong nháy mắt, Lộ Tiểu Tiểu cúi thấp đầu, nàng ta nghiêm túc nói với Tần Duyệt: “Duyệt Nhi, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, phấn đấu trở thành đại nhân vật giống như Trần thúc thúc.”
“Mẫu thân, ta sẽ như vậy.”
Khuôn mặt nhỏ của Tần Duyệt rất nghiêm túc, căn cốt của nàng ta rất mạnh, phụ thân nàng ta là thiên kiêu của Trần gia ở Đông Hoang, hắn ta cưới Lộ Tiểu Tiểu chính là vì quan hệ tốt giữa Lộ gia với Trần gia.
Trần gia trở về vẻ yên tĩnh.
Đường Chấn vẫn còn ở Trần gia bởi vì Đường Uyển và Trần Nghiêm giữ ông ta ở lại Trần gia thêm hai ngày.
Tần Nghê Thường và Triệu Phi Yến cũng không đi, Trần Dĩnh giữ bọn họ ở lại Trần gia nghỉ ngơi một đêm.
Trần Mục quay về viện tử của chính mình, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy ra từ phòng bếp, hai anh chàng này bình thường sẽ chia nhau đi theo Trần Dĩnh và Trần Dao, một khi chủ nhân xuất hiện là bọn họ sẽ chủ động tiến đến gần.
Hắn ngồi xếp bằng tu luyện trong đình viện.
Vào sáng sớm, ánh sáng bao phủ lấy Trần Mục, hắn quyết định độ kiếp, sau khi chào tạm biệt phụ mẫu và người nhà, hắn rời khỏi Trần gia tiến đến Lan Hải Tiên Cảnh.
Trần Mục không muốn gây ra động tĩnh quá lớn khiến người thân và bằng hữu lo lắng, cho nên đã đi đến Lan Hải Tiên Cảnh.
Vùng phụ cận Lan Hải Tiên Cảnh.
Trần Mục lựa chọn độ kiếp, hắn điều chỉnh trạng thái, ánh mắt trở nên kiên định, tuy rằng cơ thể không thể khôi phục đỉnh phong nhưng đạo tâm của hắn kiên định, hắn xông thẳng lên bầu trời, không trung bị xé toạc xuất hiện lôi hải kim sắc.
Lôi hải kim sắc không ngừng lan rộng, toàn bộ Lan Hải Tiên Cảnh đều bị bao phủ trong lôi hải, mặt biển lập lòe lôi quang, giữa thiên địa có kim quang chói lọi.
Dù cho đang ở Tử Nguyệt Tiên Các, Nguyệt Linh Hi cũng phát giác được Trần Mục đang độ kiếp, kiếp số này khiến Nguyệt Linh Hi xúc động, rất nhanh nàng ta đã xuất hiện ở gần Lan Hải Tiên Cảnh, còn có cường giả của thế lực khác cũng đang đến gần.
Nguyệt Linh Hi đã từng đi đến chiến trường ở sâu trong tinh không, thực lực của nàng ta rất mạnh, nhưng khi nhìn thấy trong lôi hải có bạch lôi sương mù thần bí, ánh mắt nàng ta không khỏi trở nên nghiêm trọng.
“Đế kiếp!”
Nguyệt Linh Hi nhìn bóng lưng của Trần Mục rồi khẽ nhíu mày, nàng ta có thể cảm nhận rõ ràng hiện giờ hắn không ở trạng thái đỉnh phong nên không khỏi lo lắng.
Trần Mục nghênh đón lôi kiếp lao vào chỗ sâu trong lôi hải, mỗi lần kiếp lôi đều sẽ nâng cao mức độ, mà đế kiếp lần này còn kinh khủng hơn, nó mang theo bạch lôi sương mù thần bí trực tiếp khiến hắn bong da tróc thịt.
Bạch lôi vẫn đang ăn mòn cơ thể của Trần Mục.
Trần Mục muốn dùng sức mạnh thôn phệ để luyện hóa bạch lôi nhưng hoàn toàn không thể phân hủy nổi, cho dù hắn có tinh thông đạo pháp cũng không cách nào chống lại sự ăn mòn của bạch lôi.
“Chỉ có thể cứng rắn đối kháng!”
Trần Mục chống đỡ lôi kiếp bay lên không trung, hắn biết muốn độ kiếp thành công thì chỉ có thể tiến vào chỗ sâu trong lôi hải, nhưng quy tắc ở đó rối loạn, chỉ có thể chầm chậm tiến lên.
Những tia bạch lôi này không tấn công vào y phục của hắn mà là nhắm vào huyết nhục, huyết nhục bị xé toạc nhưng Bất Diệt Kinh Văn trong huyết nhục lại đang tỏa ra kim quang.
Bất Diệt Kinh Văn ngăn cản sự ăn mòn của bạch lôi thần bí, nhưng vẫn có sương mù thần bí tan vào huyết nhục, cùng với sương mù thần bí tràn vào huyết nhục, kinh văn viễn cổ cũng theo đó bị hủy diệt không ngừng, không chỉ có vậy, năng lượng quy tắc trong cơ thể cũng đang biến mất, cho dù là sức mạnh không gian hay là sức mạnh thời gian, khi ở trong kiếp lôi càng lâu thì các loại năng lượng biến mất cũng càng nhanh.
Khi Bất Diệt Kinh Văn và lực lượng quy tắc biến mất hoàn toàn, xác suất hắn chống đỡ qua thiên kiếp khó dự đoán được, Trần Mục không gấp gáp mà đang vận hành Bất Diệt Kinh.
Lúc Bất Diệt Kinh Văn biến mất, rất nhanh đã có Bất Diệt Kinh Văn mới xuất hiện, nhưng tốc độ tạo ra Bất Diệt Kinh Văn không thể theo kịp tốc độ hủy diệt.
Cơ thể Trần Mục bắt đầu rách nát, mái tóc đen đã dần biến thành màu trắng, Nguyệt Linh Hi khẽ cau mày, nàng ta cảm thấy trạng thái của Trần Mục rất không ổn, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ không thể nào chống đỡ được kiếp lôi.
Năng lượng trong cơ thể Trần Mục vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hắn chỉ đành tế ra Hồng Mông Thụ, sau khi Hồng Mông Thụ bị bạch lôi đánh trúng cũng đang co rút không ngừng.
Có Hồng Mông Thụ chống đỡ, trạng thái của Trần Mục đã khôi phục rất nhiều, hắn ngày càng tiến gần đến chỗ sâu trong lôi hải.
Chẳng bao lâu, Hồng Mông Thụ đã trở nên yếu ớt, còn có cả cành cây bị gãy, Trần Mục bị ép phải thu lại Hồng Mông Thụ, nếu như tiếp tục sử dụng thì Hồng Mông Thụ sẽ bị hủy bỏ.
Vong Sơ lại nhắc nhở lần nữa: “Trần Mục, đế kiếp chỉ có thể tự mình độ qua, ta không thể giúp ngươi.”
Trần Mục hiểu được ý của Vong Sơ, Bất Diệt Kinh Văn trong cơ thể hắn gần như bị hủy diệt hoàn toàn, ngay cả lực lượng quy tắc cũng chỉ còn lại một chút.
“Ta có thể làm được!”
Trần Mục gầm lên giận dữ, vang vọng khắp Lan Hải Tiên Cảnh, hắn mở Kiếm Cung ra, sau đó bản mệnh kiếm chống đỡ lôi quang, thanh bản mệnh kiếm ia dài hơn vạn trượng, nhưng ở trong lôi hải lại giống như một chiếc lá mảnh mai.
Bản mệnh kiếm đang bị bạch lôi ăn mòn không ngừng suy yếu, không biết trôi qua bao lâu, bản mệnh kiếm chỉ còn lại một mảnh chưa tới một trượng, Trần Mục lao qua khu vực kiếp lôi đến chỗ sâu trong lôi hải, dáng vẻ hắn vô cùng nhếch nhác, nhưng may mà đến được chỗ sâu trong lôi hải, dễ dàng hơn rất nhiều so với hắn dự tính.