Trần Thiên Nam lắc đầu nói: “Tiểu Mục, ngươi đưa ta đến Lộ gia trang, ta muốn uống rượu với lão Lộ.”
Trần Mục không miễn cưỡng ông ta, hắn đưa Trần Thiên Nam đến Lộ gia trang, bằng hữu còn lại của Trần Thiên Nam không nhiều, lúc không có việc gì làm ông ta sẽ đến Lộ gia trang uống rượu trò chuyện.
Sau khi đưa gia gia đến Lộ gia trang, Trần Mục trở về Trần gia, Trần Hi cũng đã thu dọn đồ và thay y phục, nàng ta đã sống lâu như vậy nhưng chưa từng rời khỏi Yến quốc, không ngờ lần đầu tiên đi xa lại chính là Tiên giới, nàng ta còn kích động hơn Tần Di và Trần Ngang.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người nhà, Trần Mục rất thỏa mãn, hắn vung tay một cái, mọi người đã được đưa đến Lăng Vân tông, Tần Hàn Lâm và Trần Hi mở to mắt nhìn, hai người họ đã tiếp xúc rất nhiều với thế tục nhưng vẫn chưa từng gặp thế lực siêu cấp.
Tần Di nói với giọng trong trẻo: “Nương thân, Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất ở Hoang Châu chúng ta, tam thúc chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta cũng muốn gia nhập Lăng Vân tông.”
“Ngươi gia nhập tông môn thì đệ đệ phải làm thế nào?” Trần Hi nhéo khuôn mặt nhỏ của Tần Di.
Trần Mục để Tần Di và Trần Ngang chơi đùa ở Ngạo Kiếm phong, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn ở giữa núi trông chừng hài tử, tránh để bọn chúng gặp rắc rối.
Trần Dĩnh chạy đến Lạc Hà phong thăm Tần Nghê Thường.
Tần Nghê Thường đang xử lý công vụ trong rừng trúc, Trần Mục lừa nàng ta làm trưởng lão của Tiêu Dao Minh, biết rõ đó là công việc mệt nhọc mà vẫn mềm lòng đồng ý.
“Nghê Thường tỷ, đã lâu không gặp.”
“Dĩnh Dĩnh, muội càng ngày càng xinh đẹp ra.”
“Nghê Thường tỷ cũng vậy, ca muội bảo muội thuận đường đến gọi tỷ, lát nữa đi đến Tiên giới.”
“Biết rồi.”
Trần Mục đến giữa núi đón Khương Phục Tiên.
“Tiểu sư thúc, nhanh như vậy đã trở về rồi.”
“Đương nhiên, ta không yên tâm giao sư tỷ cho ngươi chăm sóc.” Trần Mục nói đùa.
Khương Phục Tiên trừng Trần Mục một cái.
Trần Mục vòng tay qua vai Khương Phục Tiên: “Chúng ta chuẩn bị tiến đến Tiên giới, một thời gian nữa sẽ trở về.”
“Quay về trước khi sang năm mới để ta còn ăn ké.”
“Ha ha ha, không thành vấn đề.”
Triệu Phi Yến bây giờ là tông chủ của Lăng Vân tông, bình thường không thể rời khỏi đây, cho nên Trần Mục để Tần Nghê Thường đến Tiên giới giúp đỡ xử lý sự vụ của Tiêu Dao minh.
Trần Mục kéo Khương Phục Tiên đi dạo quanh núi, bọn họ không vội về thời gian cho nên rất thong thả, thỉnh thoảng còn có thể chạm mặt các đệ tử tiểu bối, các đệ tử nhát gan nhìn thấy bọn họ là chạy, lớn gan thì sẽ chào hỏi một câu rồi chạy.
Khương Phục Tiên thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm Trần Mục.
Trần Mục phát hiện động tác nhỏ này của Khương Phục Tiên rất đáng yêu nên tò mò hỏi: “Nương tử, trông nàng rất vui vẻ, có phải là có chuyện gì vui hay không?”
Khương Phục Tiên thấy khuôn mặt Trần Mục tràn đầy nghi hoặc thì nhẹ giọng nói: “Có thể ta đã có rồi.”
“Có thể ta đã có rồi.”
Giọng nói của Khương Phục Tiên rất nhẹ rất , nàng ta nhìn Trần Mục muốn xem phản ứng của hắn, khuôn mặt đẹp hiện lên ráng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng kia xinh đẹp vô cùng.
Trần Mục tất nhiên hiểu được ý của Phục Tiên lão bà, niềm vui trên mặt hắn tràn cả ra ngoài.
“Phu quân, ta nói là có thể chứ vẫn chưa xác định, chàng đừng vui mừng quá sớm.”
“Nương tử, ta giúp nàng kiểm tra xem.”
Trần Mục đặt tay lên phần bụng của Khương Phục Tiên, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể nàng ta có dao động sinh mệnh yếu ớt đang tồn tại, vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, có kim quang nhàn nhạt quấn quanh, sinh mệnh mới chứa đựng lực lượng thần bí.
Sinh mệnh mới vẫn còn rất nhỏ yếu, nếu như không có sự nhắc nhở của Khương Phục Tiên thì Trần Mục cũng rất khó phát hiện.
Vừa nãy khi đang dạo bộ, Trần Mục cảm thấy năng lượng sinh mệnh trong cơ thể đang trôi đi nên mới chú ý đến sự ra đời của sinh mệnh mới trong bụng, vốn dĩ nàng ta muốn đợi sau khi sinh mệnh mới thành hình rồi mới nói cho Trần Mục, nhưng vẫn không nhịn được nói ra.
“Nương tử.”
“Nàng phải vất vả rồi.”
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, bóp mạnh khuôn mặt xinh đẹp bóng loáng của nàng ta, cười không ngậm được miệng.
“Phu quân, bình tĩnh.”
“Nương tử, là tại ta quá kích động.”
Trần Mục nhẹ nhàng thả Khương Phục Tiên xuống, sợ sẽ làm tổn thương nàng ta: “Nương tử, đứa nhỏ này đang hấp thụ năng lượng trong cơ thể nàng, đừng lo, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, chuẩn bị cho nàng đầy đủ thiên trân địa bảo.”
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được sự siêu phàm của sinh mệnh mới, cần có lượng lớn tài nguyên nuôi dưỡng nó: “Phu quân, chàng thích nam hài nhi? Hay là nữ hài nhi?”
“Ta đều thích hết.”
“Sư tỷ sẽ cố gắng sinh cho chàng hai đứa.”
Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng, hắn nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Nương tử, đợi thai nhi ổn định rồi lại nói với mọi người.”
“Sư tỷ hiểu.”
Khương Phục Tiên không muốn để mọi người vây quanh chính mình, nếu như mẫu thân của Trần Mục biết nhi tức phụ mang thai thì chắc chắn sẽ đi theo không rời nửa bước, lúc nào cũng lo lắng.
Hai người họ tươi cười đi về Ngạo Kiếm phong.
Tần Di và Trần Ngang đang bắt cá bên dòng suối dưới chân núi, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn đang trông chừng bọn chúng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến gần.
Nhìn thấy bộ dạng vui thích của hai người họ, Trần Mục nóng lòng muốn gặp hài tử của chính mình.
“Ca.”
Trần Dĩnh trở về Ngạo Kiếm phong.
Tần Nghê Thường cũng đi theo bên cạnh nàng ta.
Trần Mục nhìn về phía Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, lần này làm phiền tỷ, sư đệ sẽ không bạc đãi tỷ đâu.”
“Cắt, ai hiếm lạ gì thù lao kia, nể mặt đệ là sư đệ của ta nên mới giúp đỡ đệ.” Tần Nghê Thường vén nhẹ lọn tóc đỏ bên tai, bày ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Trần Dĩnh kéo cánh tay Tần Nghê Thường: “Nghê Thưởng tỷ, muội có thể giúp tỷ.”
Trần Mục gật đầu, nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, phải học tập theo Tần sư tỷ.”
“Tiểu Mục, có việc vặt gì cần xử lý thì có thể giao cho ta.” Trần Hi chủ động dứng ra, nàng ta đã quản lý tiêu cục nhiều năm nên rất có kinh nghiệm.