“Được.”
“Đệ sẽ để Ngu Tử Huyên trợ giúp cho tỷ.”
Sương Mãn Thiên cung kính nói: “Minh chủ, còn có rất nhiều thế lực Tiên giới muốn gia nhập Tiêu Dao Minh, chẳng hạn như Thái Sơ Tiên Cung, Triệu Thiên Uyên đã đề cập với ta rất nhiều lần.”
“Tiêu Dao Minh chính là liên hợp thế lực các tộc, bất luận là Thái Sơ Tiên Cung hay là các thế lực tu tiên khác, chỉ cần nguyện ý chịu sự quản lý của Tiêu Dao Minh thì đều có thể gia nhập, cho dù là tán tu cũng có thể.”
“Minh chủ anh minh.”
Trần Mục nhanh chóng xử lý xong công việc của Tiêu Dao Minh, Khương Phục Tiên đoan trang xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn, nàng ta trước giờ chưa từng can thiệp vào quyết định của Trần Mục, vẫn luôn âm thầm ủng hộ hắn.
Hội nghị kết thúc.
Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi dạo phố.
Hai người bước trên đường lớn, người bình thường hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của bọn họ, đứng ở bên ngoài Quang Minh thần miếu, Khương Phục Tiên cảm động không nói nên lời.
“Phu quân, bây giờ ta không cần những thứ này, chàng thích hợp tiếp nhận tín ngưỡng của chúng sinh hơn ta.”
“Cho dù bây giờ nàng bảo ta phá bỏ chỗ này, nàng cũng phải hỏi xem bách tính có đồng ý hay không?”
Khương Phục Tiên cũng không ép buộc, bây giờ nàng ta đang âm thầm ủng hộ Trần Mục, tự nhiên phần tín ngưỡng này cuối cùng cũng sẽ rơi vào người hắn.
“Phục Tiên tỷ, mời tỷ ăn kẹo hồ lô.” Trần Dĩnh đột nhiên cầm xiên kẹo hồ lô bước tới.
Tần Di và Trần Ngang vui vẻ cầm kẹo hồ lô đi theo phía sau, Khương Phục Tiên nhận lấy kẹo hồ lô, nàng ta liếc nhìn Trần Mục với vẻ sâu xa: “Phu quân, chàng còn chưa từng mời ta ăn kẹo hồ lô.”
Trần Mục đã từng mời Triệu Phi Yến ăn kẹo hồ lô, từng mời Trần Dĩnh và Trần Dao ăn kẹo hồ lô, từng mời Sở Sở ăn kẹo lô nhưng thật sự vẫn chưa từng mời Khương Phục Tiên ăn kẹo hồ lô.
“Nương tử, là lỗi của ta.”
“Phu quân, chuyện chúng ta có thể làm rất nhiều, trải nghiệm trăm vị của cuộc đời, ngắm nhìn muôn sông nghìn núi.”
“Nương tử, ta hiểu rồi.”
Khương Phục Tiên ăn hết một quả sơn tra, cái miệng nhỏ phình to ra, dáng vẻ rất đáng yêu, nàng ta đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Trần Mục, phu thê hai người một người một miếng.
Trần Dĩnh dẫn đám Tần Di tiếp tục đi mua đồ ăn ngon, Ngu Tử Huyên còn dẫn đám Trần Dĩnh đi ăn đặc sản chỉ có ở Tiên giới, hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ.
Phu phụ Trần Hãn và phu phụ Trần Hi giao hài tử cho Trần Dĩnh chăm sóc, bọn họ cũng đi dạo loanh quanh trong thành.
Trần Mục hờ hững nói: “Ta còn muốn xây dựng thật nhiều thành thị, để bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp.”
“Được đấy.”
Khương Phục Tiên cũng hy vọng thiên hạ thái bình.
Đêm khuya.
Hai tỷ đệ Trần Ngang và Tần Di nhớ phải về nhà, Trần Mục biết được thì đưa hai đứa quay về.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm cũng không có gì làm kỷ niệm, bọn họ được đến Tiên giới một chuyến là đã thỏa mãn rồi, sau này trong lúc trà dư tửu hậu cũng có chủ đề để trò chuyện.
Trần Mục đưa bọn họ về nhà, nhân tiện hái hai trái thần quả trong dược viên ở bên ngoài Trần gia.
Quay lại Quang Minh thành, Trần Mục lấy ra hai gốc tiên dược sinh mệnh quý hiếm trong Tiêu Dao Minh.
Trần Mục hầm thần quả và tiên dược luyện thành canh thuốc, hắn còn bỏ thêm rất nhiều đường vào trong canh.
Trong cung điện cao nhất của Quang Minh thành.
Khương Phục Tiên ngồi trên chiếc ghế xích đu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Quang Minh thành sáng rực ánh đèn, cảnh đêm rất đẹp.
Trần Mục bưng canh thuốc đã hầm xong bước vào, đuôi lông mày của Khương Phục Tiên khẽ nhướng lên, khuôn mặt đẹp tràn ngập hạnh phúc: “Phu quân, ta vừa mang thai, không cần phải vội như vậy.”
“Nương tử, nàng cần phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, như vậy thì hài tử của chúng ta mới có thể lớn lên khỏe mạnh.” Trần Mục tự mình cầm thìa đút cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ngoan ngoãn há miệng.
“Phu quân, thuốc này ngọt quá.”
“Tất nhiên không thể để nương tử nhà ta chịu khổ được.”
Trần Mục quan tâm Khương Phục Tiên và cả hài tử trong cơ thể nàng ta, sinh mệnh mới cần có năng lượng dồi dào.
Khương Phục Tiên uống canh xong, Trần Mục cùng ngồi trên ghế xích đu ngắm cảnh đêm của Quang Minh thành với nàng ta, bức tượng nữ thần kia vừa vặn ở ngay giữa tầm nhìn của bọn họ.
Tay Trần Mục đặt trên bụng của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, lắc đầu cọ nhẹ rồi nhẹ giọng mỉm cười: “Phu quân, làm gì mà nhanh như thế, một thời gian nữa lại thử cảm nhận.”
Trần Mục có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh kia có sự thay đổi yếu ớt, đã tăng mạnh lên một chút nhưng vẫn rất mơ hồ, sinh mệnh mới trong bụng Khương Phục Tiên rất phi thường, cần có lượng lớn tài nguyên, mang thai mười tháng chỉ là bắt đầu.
Khương Phục Tiên cũng hiểu được, muốn sinh hạ đứa trẻ này không hề dễ dàng, nhưng cho dù thế nào nàng ta cũng sẽ bảo vệ sinh mệnh nhỏ của đứa trẻ vừa xuất hiện này thật tốt.
Trần Mục dùng cách ôm công chúa bế Khương Phục Tiên lên, sau đó đặt nàng ta lên chân mình, một tay vòng qua eo, tay kia vòng qua vai thơm của nàng ta.
Khương Phục Tiên rất phối hợp cuộn tròn người lại trong ngực Trần Mục, vòng ôm dịu dàng khiến nàng ta quên đi muộn phiền.
Buổi trưa ngày hôm sau.
Khương Phục Tiên chầm chậm mở mắt ra.
“Nương tử, tối qua nàng ngủ ngon thật.”
“Phu quân, ta cũng không biết tại sao lại ngủ ngon như thế, chẳng lẽ là do mang thai?”
Trần Mục chỉ biết một lần mang thai ngốc ba năm, chứ không biết mang thai còn có tác dụng phụ là mệt mỏi muốn ngủ: “Nương tử, ta đi nấu thuốc cho nàng.”
Khương Phục Tiên trợn tròn đôi mắt đẹp, vội vàng ngăn lại: “Thần dược và tiên dược cũng chẳng phải bắp cải lớn.”
“Chúng ta ra ngoài thành tản bộ đi.”
“Cũng được.”
Trần Mục đi tản bộ cùng Khương Phục Tiên trong rừng cây bên ngoài thành, không khí ở đây tươi mát, trải đầy hoa cỏ, có cả bươm bướm bay tới bay lui trong rừng.
“Phu quân, ta muốn ăn mơ xanh.”
Khương Phục Tiên chỉ vào cây mơ xanh ở sâu trong rừng cây.
Mơ xanh khá chua, bình thường không ai muốn ăn cho nên trên cây vẫn còn rất nhiều.
Trần Mục hái mơ xanh đem về cho Khương Phục Tiên: “Nương tử, quả mơ xanh này rất chua đấy.”
“Có thể là do mang thai mà ta đột nhiên muốn ăn đồ chua một chút.” Khương Phục Tiên cầm quả mơ xanh bỏ vào trong miệng, sau đó chậm rãi nhai nuốt.