Lúc trời tối, Tần Nghê Thường bắt gặp Trần Mục đang đút canh thuốc cho Khương Phục Tiên trong cung điện.
Tần Nghê Thường bỗng nhiên có chút ghen tị, còn ngửi được mùi chua ngọt của tình yêu: “Chậc chậc chậc.”
“Tiểu sư đệ, ta phải xử lý công việc của liên minh với Tử Huyên, gần đây sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nàng ấy.” Tần Nghê Thường tìm lý do để chuyển ra ngoài.
“Sư tỷ, vất vả cho tỷ rồi.”
Trần Mục tiếp tục đút canh thuốc đại bổ cho Khương Phục Tiên, trên người nàng ta hiện lên ánh sáng, đó là biểu hiện do năng lượng quá nhiều, không thể hấp thụ hết.
“Phu quân, ta uống no rồi.” Từ lúc bình sinh đây là lần đầu tiên Khương Phục Tiên uống thuốc đến no.
Trần Mục cũng không lãng phí, hắn tự mình uống hết gần nửa bát canh thuốc còn lại.
Hắn ở Tiêu Dao Minh không thể lúc nào cũng ở cạnh Khương Phục Tiên được, còn cần phải xử lý chuyện của liên minh.
Trần Mục gọi Trần Dĩnh đến cung điện: “Dĩnh Dĩnh, lúc ta không ở đây, muội phải chăm sóc cho Phục Tiên tỷ của muội thật tốt, đi theo bên cạnh nàng ấy, không rời nửa bước.”
“Hiểu rồi.”
Trần Dĩnh đang buồn phiền vì không có chuyện gì làm.
Những việc Tần Nghê Thường làm nàng ta nhìn thấy là đau đầu, trời sinh nàng ta đã không thích hợp xử lý công vụ.
“Ca, Phục Tiên tỷ bị bệnh hả? Muội thấy gần đây huynh cứ luôn đút thuốc cho Phục Tiên tỷ tỷ?”
“Bồi bổ thân thể đấy.”
“Ừm ừm.”
Trần Dĩnh còn tưởng thân thể Khương Phục Tiên không tốt, thầm nghĩ thân thể Phục Tiên tỷ không tốt, vậy thì phải chú ý ở cùng tỷ ấy: “Ca, huynh yên tâm, lúc huynh không ở đây muội sẽ ở cùng với Phục Tiên tỷ tỷ.”
Trần Mục rất yên tâm, hắn giao Khương Phục Tiên cho Trần Dĩnh, sau đó một mình đi kiểm tra Tiên giới.
Quang Minh thành phồn hoa náo nhiệt.
Càng ngày càng có nhiều bách tính của Tiên giới muốn vào thành sinh sống, nhưng tiêu chuẩn vào thành bây giờ đã nghiêm khắc hơn trước kia, rất nhiều bách tính xây dựng nhà sống ở phụ cận Quang Minh thành, thành trấn xung quanh xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Cuộc sống của bách tính xung quanh sung túc, còn được Tiêu Dao Minh che chở cho nên dân số của Vũ Châu gia tăng nhanh chóng, rất nhiều rừng nguyên sinh đều bị phá hủy.
Trần Mục nhìn thế giới ngày càng phồn vinh này, hắn lại không vui mừng nổi, có thể cảm nhận được thiên địa đang bị hủy hoại, phồn vinh ngắn ngủi có thể sẽ không kéo dài quá lâu.
Thảo nguyên ở phía Đông Quang Minh thành.
Nơi này nuôi thả dê bò thành đàn.
Trần Mục nhìn thấy Kim Thiền và Tằng Ngưu, bọn họ đi theo bách tính bình thường chăn trâu bò ở đây.
“A Ngưu.”
“Tiểu hòa thượng.”
Trần Mục chủ động chào hỏi bọn họ.
“Đại ca!”
Tằng Ngưu nhiệt tình vẫy tay.
Kim Thiền khom người hành lễ: “Bái kiến thí chủ.”
“Đại ca, ngươi có tin tức của Sở Sở không?” Tằng Ngưu đi đến trước mặt Trần Mục, vóc dáng hắn ta vạm vỡ, toàn thân có đường văn kim sắc giống như phù văn.
Tằng Ngưu đã từng bạo phát, sau đó bị Kim Thiền tìm về, mấy năm nay đều đang tu tâm.
Trần Mục lắc đầu bất lực: “Ta không cảm nhận được khí tức của Sở Sở, có lẽ nàng ấy không còn ở thế giới này nữa.”
Cửu Nhị Ma Thần cũng không thấy tung tích, Trần Mục chỉ có thể phán đoán bọn họ đã rời khỏi thế giới này.
Đế phủ Tiên tộc cũng trốn thoát khỏi thế giới này, nhưng đế tử của Tiên phủ vẫn đang bị giam giữ ở Tiêu Dao Minh.
Tằng Ngưu nghĩ rằng Sở Sở đã chết, hắn ta buồn bã cúi thấp đầu, lặng lẽ bước về phía xa.
“Tiểu hòa thượng, ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta chư phật đi Tây phương, tại sao thế?”
“Chư phật cho rằng thế giới này không thể cứu được.”
“Ngươi cảm thấy thế giới này còn cứu được không?”
“Tiểu tăng cảm thấy vẫn còn hy vọng.”
“Nói thử xem.”
Trần Mục và Kim Thiền ngồi thảo luận trên thảo nguyên, bãi cỏ trù phú, khi gió nhẹ thổi qua giống như những gợn sóng trên mặt biển, dê bò lướt qua người bọn họ.
Kim Thiền chắp tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Cần phải xây dựng lại trật tự, tái tạo luân hồi.”
“Nếu như có thể, tiểu tăng kiến nghị thí chủ đưa vào hệ thống sáu đường luân hồi.”
Trần Mục biết, đường luân hồi bây giờ không hoàn chỉnh, chỉ có cường giả đỉnh tiêm mới có thể bước vào luân hồi, không phải tất cả chúng sinh đều có thể có được cơ hội luân hồi.
“Đề nghị không tồi, nhưng với sức lực hiện giờ của ta thì không thể xây dựng được hệ thống luân hồi.”
“Nếu như có xá lợi tử của Phật chủ, tiểu tăng có thể giúp thí chủ xây dựng sáu đường luân hồi.”
“Xá lợi tử của Phật chủ, tiểu hòa thượng, có thể tìm thấy nó ở đâu?”
“Có lẽ là ở Bỉ Ngạn.”
Tiểu hòa thượng lắc đầu thở dài, hắn ta cũng không thể xác định được, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Bỉ Ngạn.”
Kim Thiền nghiêm túc nói: “Chúng sinh đều khổ, trường sinh là nghiệp chướng, vẫn mong thí chủ hiểu được.”
Trần Mục hiểu ý của Kim Thiền, hắn trầm giọng nói: “Ta muốn mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người đời.”
“Thí chủ, chúng sinh và tài nguyên phải được cân bằng, cuộc sống của bách tính càng tốt thì số lượng tu tiên giả càng nhiều, thậm chí cảnh giới của ngươi cũng càng cao, những điều này đều sẽ dẫn đến tai họa khôn lường.”
Kim Thiền nói với ý sâu xa, hắn ta chỉ ra những nguy cơ đằng sau sự thịnh vượng, bây giờ Trần Mục đã hiểu được tại sao Lan Hải Tiên Cảnh và Tiên giới không có tán tu.
Thế giới này trông thì có vẻ đang phát triển tốt đẹp hơn, thế nhưng tài nguyên lại ngày càng ít đi, Trần Mục cười nhẹ nói: “Vậy có nghĩa là chúng ta không thể sống mãi được.”
“Nhất kình lạc mà vạn vật sinh*.”
(*) khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu hơn 1000 mét, và khi chạm xuống đáy biển, những cái xác này trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu trong hàng chục năm, cái chết của cá voi tạo nên sự sống cho một hệ sinh thái mới.
“Đã tiếp thu.”
Trần Mục một mình đi về phía xa, trên vai hắn gánh vác trọng trách rất nặng, có gia đình nhỏ, có cả thiên hạ, muốn duy trì sự cân bằng của thế giới thì bắt buộc phải có hệ thống luân hồi hoàn chỉnh, còn phải duy trì hệ thống thiên kiếp vốn có.
Sức lực hiện giờ của hắn vẫn không thể thống trị thế giới, trừ phi lấy được số vật chất bản nguyên còn lại.
Hiện giờ việc hợp tác với Thần tộc rất quan trọng.