Trần Mục nhìn con rắn vuông nhỏ màu tím kia, bình tĩnh nói: “Ngươi đến từ vị diện nào?”
Con rắn vuông nhỏ màu tím đánh giá Trần Mục, sau đó rụt cái cổ lại, nó trả lời bằng giọng nói máy móc: “Ta đến từ vị diện cao giai trong chuỗi một trăm vị diện hàng đầu, ta đang tìm kiếm nguồn năng lượng vô tận thì tình cờ đến đây, sau đó thì bị nhốt ở đây.”
“Vị diện cao giai?”
Trần Mục khẽ cười nói: “Nói thông tin mà người biết cho ta, ta có thể thả ngươi ra ngoài.”
“Được thôi, nhưng thông tin mà ta biết rất nhiều, chứa rất nhiều kiến thức cơ bản về vị diện.” Con rắn vuông nhỏ màu tím nhìn thấy hi vọng thì sảng khoái đồng ý.
Trần Mục tóm lấy con rắn vuông nhỏ màu tím, sau đó ngưng tụ ra quang cầu kim sắc, phong ấn nó vào bên trong.
Con rắn vuông nhỏ màu tím biến thành quả cầu nhỏ màu tím, cơ thể nó có thể biến đổi tùy ý giống như khôi lỗi, không có vật chất sinh mệnh nhưng lại có năng lượng sinh mệnh.
Trần Mục còn phát hiện ra sinh linh cấm kỵ hình người toàn thân có lông vũ: “Ngươi đến từ nơi nào?”
Sinh linh cấm kỵ kia không trả lời.
Sinh linh màu tím trong tay Trần Mục dùng giọng nói máy móc đáp lại: “Nó là sinh linh đến từ vị diện cấp thấp, sẽ không để lộ vị diện nơi nó ở đâu, cho nên ngươi đừng nghĩ có thể lấy được bất cứ thông tin gì từ chỗ nó.”
“Vậy ngươi không sợ?”
“Ta là sinh linh đến từ vị diện cao giai, vị diện chúng ta có chủ tể, vị diện nơi ngươi ở vẫn chưa uy hiếp được vị diện của ta.”
Trần Mục cảm thấy sinh linh dị tộc trong tay rất thú vị: “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên Tử Thự.”
“Cái tên rất thú vị.”
“Trong số các sinh linh dị tộc này, vị diện nơi ngươi ở là mạnh nhất?” Trần Mục tò mò hỏi.
Khuôn mặt tròn của Tử Thự hiện lên biểu cảm tự hào: “Đương nhiên, ta đến từ vị diện cao giai xếp thứ 79, lúc đó đi ngang qua vị diện của ngươi còn cảm thấy nó là vị diện đổ nát, không ngờ còn có sinh linh tồn tại.”
“Vị diện đổ nát?”
“Vị diện từng bị cướp đoạt hoặc là vị diện có trật tự sụp đổ, vị diện của các ngươi không hấp dẫn chút nào, nếu không thì ta cũng đã không lao vào.”
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn tìm nguồn năng lượng vô tận, tại sao lại muốn tới vị diện của chúng ta?”
Tử Thự trả lời: “Ta cần nguồn năng lượng bổ sung, vốn muốn đến nơi này xem thử.”
Trần Mục phong ấn Tử Thự vào trong quả cầu nhỏ kim sắc, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài: “Nếu như ta có thể tìm được Bỉ Ngạn, có lẽ còn có thể giúp các ngươi giải quyết nguy cơ.”
“Ngươi biết Bỉ Ngạn?”
Cả người Tử Thự đều đang phát sáng.
Trần Mục cười nhẹ nói: “Nếu như thật sự có nguồn năng lượng vô hạn, ta không ngại chia sẻ cho mọi người.”
“Đáng tiếc, chúng ta đã tìm lâu như thế nhưng vẫn không có manh mối, đó chắc chắn là giả.” Tử Thự lắc lắc đầu, bây giờ nó chỉ muốn trở về vị diện của mình.
Trần Mục chuẩn bị rời đi, hắn nhìn về phía Ma Thần ở xung quanh: “Các ngươi không muốn tự do?”
Cửu Tứ Ma Thần cười lạnh nói: “Tự do bị ngươi khống chế kiểm soát thì không phải là tự do thật sự, ta tin Ma chủ sẽ cho chúng ta tự do thật sự.”
Tam Cửu Ma Thần cười lạnh nói: “Ta có thể nói cho ngươi một bí mật, Ma chủ có đồng minh ở các vị diện khác, vận may của ngươi sắp kết thúc rồi.”
“...”
Cửu Bát Ma Thần bị Trần Mục làm tổn thương nặng, Bát Cửu Ma Thần và Cửu Nhị Ma Thần cũng biến mất theo, không phải vì trốn tránh hắn mà là đến các vị diện khác để tiếp viện.
Tam Bát Ma Thần cười lạnh nói: “Trần Mục, ngươi vẫn chưa thắng đâu, để xem ai là người cười đến cuối cùng.”
Bốp!
Ánh mắt Trần Mục khẽ híp lại.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Tam Bát Ma Thần tan thành bột mịn, tuy rằng ở trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thì sẽ không chết nhưng quá trình này sẽ khiến nó rất đau đớn.
Trần Mục thu Tử Thự vào trong Tu Di Giới Chỉ rồi rời khỏi chỗ phong ấn, hắn dẫn theo Tần lão và Thần tộc với Tiên tộc vừa thả ra cùng nhau đi đến Tiêu Dao Minh.
Trở về Tiêu Dao Minh, Trần Mục để Ngu Tử Huyên sắp xếp cho mấy người Tần lão nghỉ ngơi trước, chuyện công việc vẫn cần thời gian để sắp xếp, đám người Chúc Chiếu lần lượt đi đến.
Tiêu Dao lầu.
Chúc Chiếu và mấy người Thủy Kỳ Lân đều có mặt, họ đều là chiến lực mạnh nhất của vị diện bao gồm cả Tần lão, Trần Dĩnh và Tần Nghê Thường cũng ở trong lầu.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Các vị, tình hình gấp rút, ta và Phục Tiên chuẩn bị tiến đến thế giới bên ngoài.”
Trần Dĩnh và Tần Nghê Thường rất kinh ngạc, những người khác cũng hơi nhíu mày lại, Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Trật tự của chúng ta có thể chống đỡ được nhiều nhất bao nhiêu năm?”
“Ta đã suy diễn nhiều lần, nhiều nhất có thể chịu được mười vạn năm! Trước mắt còn có nguy cơ lớn hơn, ma chủ có đồng minh ở các vị diện khác, thuộc hạ của Ma chủ đã rời đi từ thông đạo của vị diện, ta phải đi xử lý.” Vẻ mặt Trần Mục nghiêm trọng, hắn biết tính nghiêm trọng của tình hình.
Mạn Đà La nghe vậy thì đen mặt: “Tên Ma chủ kia thật sự vẫn chưa từ bỏ!”
Nghe đến đây, mọi người đều tán đồng để Trần Mục đi ngăn cản bọn họ trước, Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Các ngươi không thể rời khỏi cùng lúc được, các người đều rời đi thì chúng ta nghe theo ai?”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Vẫn còn thiên quy ở đó! Các ngươi nên dựa vào thiên quy mà làm việc!”
Thủy Kỳ Lân khẽ lắc đầu: “Thiên quy là vật chết, nhiều lúc cần phải có người làm chủ, ta nghĩ ngoại trừ hai ngươi thì ai cũng không có tư cách này.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên chìm vào trầm tư.
U Huỳnh nhắc nhở: “Có một chuyện rất quan trọng, ngươi rời khỏi sẽ mang theo sức mạnh vị diện, rào chắn của vị diện chúng ta sẽ trở nên yếu đi, nếu như lúc này gặp phải sinh linh cường đại thì chúng ta chỉ có thể chờ chết.”
Rào chắn vị diện đang bảo vệ vị diện, nếu như có cường giả mạnh hơn sinh linh bên trong vị diện xuất hiện thì sẽ ngăn chặn kẻ thù từ bên ngoài, nếu như Trần Mục mang hết tất cả sức mạnh vị diện đi thì rào chắn vị diện sẽ dễ vỡ như tờ giấy.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, phu thê hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn họ nhất định phải lựa chọn.