Lục Huyền trầm giọng nói: "Không sai, nơi này là vị diện phế tích, được cải tạo thành sàn quyết đấu, nếu như ngươi có thể sống đến cuối cùng, sẽ có tư cách đại diện cho Thâm Lam tham chiến, lão phu tin tưởng ngươi có thể chiến đến sau cùng."
Trần Mục nhìn chỗ sâu của vị diện này, các loại ánh sáng đan xen, cường giả tuyệt đỉnh đang va chạm, không ngừng có ngôi sao bị chôn vùi, tình hình chiến đấu kịch liệt.
"Ta đợi tin tức tốt của ngươi."
Lục Huyền mang theo lục chu rời khỏi vị diện phế tích.
Đôi mắt Trần Mục ngưng lại, hắn không thích giết hại, một mình đứng phía trên ngôi sao hoang vu tại biên giới của vị diện phế tích, nhìn chém giết trong chỗ sâu của vị diện.
Không như mong muốn, hàn mang từ trên trời giáng xuống, chỗ ngôi sao của Trần Mục bị cắt thành hai nửa, bản thân hắn dịch chuyển đến tinh không, nhìn ngôi sao như pháo hoa nở rộ, ở chỗ này không muốn chiến đấu cũng không được.
Sinh linh có dáng người cực giống bọ ngựa tới gần Trần Mục, hai tay nó là lưỡi dao huyết sắc sắc bén, không gian bị rạch phá, trong tay Trần Mục xuất hiện đế kiếm.
Lúc đế kiếm và cánh tay của sinh linh bọ ngựa va chạm, dễ dàng chặt đứt được cánh tay của nó.
"Cái gì?"
Sinh linh bọ ngựa kinh hãi.
Đây là vũ khí mạnh nhất của nó, vậy mà lại không ngăn được công kích của đế kiếm, lập tức lùi lại.
Kiếm đạo của Trần Mục phối hợp với đế kiếm, uy lực không thể chống đỡ, chủ tể trở xuống, rất khó có sinh linh có thể đỡ được một kiếm của hắn.
Một kiếm này của hắn làm không ít tuyệt đỉnh khiếp sợ.
Sinh linh bọ ngựa cấp tốc lùi lại, Trần Mục không đuổi theo, hắn chán ghét việc chém chém giết giết.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở biên giới vị diện, sau khi sinh linh bọ ngựa trốn đi không lâu, liền lọt vào vòng vây giết, ở chỗ này, bị thương, lại càng dễ bị vây săn.
Rất lâu sau đó, lại có cường giả tuyệt đỉnh muốn đối phó với Trần Mục, đối phương tinh thông đạo tắc không gian, hắn ta nấp ở trong hư không, chuẩn bị đánh lén.
Trần Mục ngồi xếp bằng trong tinh không, hắn không có buông lỏng cảnh giác, phát giác được nguy hiểm tới gần, đột nhiên lấy đế kiếm ra, kiếm quang chém vào hư không.
Kiếm quang chém rách hư không, có huyết quang nở rộ, Trần Mục nhìn thấy bóng người chật vật chạy trốn, hắn không đuổi theo, tiếp tục cảm ngộ hoang đạo và kiếm đạo.
Sinh linh bị thương kia rất nhanh liền chết.
Cả vị diện đều đang giết hại, chỉ có Trần Mục đang tu luyện, đang hấp thu năng lượng xung quanh.
Nơi này vốn là vị diện phế tích, năng lượng cạn hết, nhưng mà sau khi cường giả tuyệt đỉnh chết, sẽ sinh ra lượng lớn năng lượng, Trần Mục dùng sức mạnh thôn phệ luyện hóa năng lượng chung quanh.
Trần Mục không chỉ có sức mạnh thôn phệ, hoang đạo và kiếm đạo của hắn đều có thể hấp thu năng lượng ở xung quanh, tốc độ tu luyện rất nhanh.
Chỗ sâu trong vị diện phế tích chiến đấu kịch liệt, theo thời gian trôi qua, cường giả tuyệt đỉnh còn sống sót càng ngày càng ít, cứ cách một đoạn thời gian lại có cường giả bổ sung tiến vào, nhưng tổng số lại tiếp tục hạ xuống.
Chớp mắt.
Sáu mươi năm trôi qua.
Nửa đường có rất nhiều cường giả khiêu chiến Trần Mục, đều bị hắn dễ dàng đánh bại, kiếm đạo của Trần Mục cực kỳ khủng bố, không có người nào có thể chính diện chống lại hắn.
Kịch chiến ở chỗ sâu trong vị diện hạ màn, người còn sống cũng là cường giả tuyệt đỉnh dùng kiếm, tóc tai bù xù, toàn thân tắm trong huyết quang, giống như sát thần đi về phía Trần Mục.
Trần Mục mở mắt ra, hắn có thể cảm nhận được cảm giác áp bách, nam tử tóc đỏ bước đến biên giới vị diện, gương mặt lạnh lùng, nhìn không ra bất kỳ cảm tình gì, trong mắt hắn ta ẩn chứa cái nhìn tham lam.
Hư không vặn vẹo.
Ba đạo bóng người vĩ ngạn xuất hiện, bọn họ giống như mặt trời, phóng ra hào quang chói sáng, hiển nhiên là muốn tận mắt chứng kiến trận chiến cuối cùng.
Phía sau ba đạo bóng người vĩ ngạn còn có mười mấy vị cường giả của vị diện Thâm Lam, Lục Huyền cũng ở trong đó, ông ta tự hào nói: "Trần Mục chính là do ta phát hiện, ta biết ngay hắn có thể kiên trì đến cuối cùng mà."
Bà lão bên cạnh Lục Huyền lắc đầu: "Trên người hắn không có sát ý, cũng không có vết tích giao chiến, sợ là sống tạm đến bây giờ."
Chủ tể cầm đầu không có để ý: "Ai có thể sống đến sau cùng, thì người đó có thể đại diện cho Thâm Lam tham gia đại chiến vị diện, hi vọng các ngươi lấy ra bản lĩnh thật sự."
Nam tử tóc đỏ nhìn Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị: "Ta tên là Chu Thiên Nhất, vị diện Chi Tử của vị diện Thương Lãng, ta thích để con mồi ngon nhất lại sau cùng."
Chu Thiên Nhất từ rất sớm trước kia đã chú ý tới Trần Mục, coi hắn là con mồi hoàn mỹ nhất.
Hắn ta tự tiết lộ thân phận, cho dù là cường giả của vị diện Thâm Lam cũng cảm thấy sợ hãi.
"Vị diện Thương Lãng, vị diện xếp thứ hai mươi bảy, có hắn ta đại diện cho vị diện Thâm Lam của chúng ta tham chiến, có lẽ có thể giành được thành tích không tồi."
Bà lão gật đầu theo: "Vị diện xếp sau thứ hai mươi không thể tham chiến, cho nên chỉ có thể thông qua vị diện ở hai mươi vị trí đầu để tham chiến, nhằm đạt được lợi ích."
Lục Huyền cũng toát mồ hôi thay Trần Mục.
Bạch bào của Trần Mục tung bay, hắn có niềm tin vô địch trong lứa cùng cảnh, nắm lấy đế kiếm, trên mặt nở nụ cười, còn đưa tay khẽ ra hiệu: "Mời."
Mặt mày Chu Thiên Nhất tràn đầy hưng phấn cười như điên, tay hắn ta nắm trường kiếm nhuốm máu xuất thủ trước, tay Trần Mục cầm đế kiếm nghênh chiến, lúc hai thanh binh khí va chạm, không gian bị xé rách, sao trời ở xung quanh đồng thời sụp đổ.
Trần Mục có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại mà Chu Thiên Nhất bộc phát ra, vượt xa tuyệt đỉnh tầm thường, ở trong cơ thể hắn ta còn có căn nguyên vật chất cường đại.
Bọn họ đánh từ biên giới vị diện tới chỗ sâu trong vị diện, kiếm của Chu Thiên Nhất có khi mềm mại như nước, có thể diệt trừ thế công hung mãnh của Trần Mục, có khi lại như là biển lớn, sôi trào mãnh liệt.
Trần Mục bị đánh lui nhiều lần, nhưng hắn vẫn mây trôi nước chảy như cũ, không hoảng không loạn.
Chu Thiên Nhất không muốn kéo dài, cường thế nói: "Đừng lãng phí thời gian, một chiêu phân thắng bại!"