Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 781 - Chương 781: Vị Diện Thâm Lam (3)

Chương 781: Vị Diện Thâm Lam (3)

Hai tay hắn ta giơ cao trường kiếm, đây là trận chiến cuối cùng, hắn ta dốc hết sức lực.

Sau lưng Chu Thiên Nhất xuất hiện huyết hải, sao trời bốn phía chìm ngập bên trong huyết hải.

Có đạo bóng người vĩ ngạn màu đỏ được ngưng tụ, tay chống bầu trời, chân đạp càn khôn, vị diện phế tích xuất hiện lượng lớn vết rách, đó là sức mạnh mà vị diện phế tích cũng khó có thể chịu được.

"Sức mạnh thật mạnh."

"Vị diện phế tích sắp sụp đổ rồi!"

Quanh thân Trần Mục trải rộng hạt cát kim sắc, sau lưng vạn đạo kiếm quang ngưng tụ thành cự kiếm nguy nga.

Khi huyết hải gào thét lao đến, hạt cát kim sắc ngưng tụ ra Vạn Lý Trường Thành nguy nga, hoang đạo hoành không, phóng thích ra kim quang óng ánh, huyết hải Bỉ Ngạn cản.

Lúc hai cỗ sức mạnh va chạm, vị diện phế tích xuất hiện vô số vết nứt, vô số ngôi sao sụp đổ, sóng xung kích không ngừng kéo dài bên trong tinh hải.

Chủ tể lam y cầm đầu hơi kinh ngạc: "Cái Vạn Lý Trường Thành kim sắc kia đang hấp thu năng lượng của huyết hải, quái lạ, thật sự là kẻ lang thang của vị diện cấp thấp?"

Lục Huyền vội vàng trả lời: "Bẩm Minh Hồng chủ tể, hắn là do ta ngẫu nhiên đụng phải ở trong khổ hải."

Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói: "Nếu như hắn sống đến cuối cùng, nhất định phải kiểm tra rõ thân phận."

Mọi người nhao nhao gật đầu, vị diện Chi Tử của vị diện Thâm Lam bị ám sát, có liên quan tới những vị diện siêu cấp còn lại, bọn họ sợ rằng Trần Mục có vấn đề.

Nữ chủ tể dùng lụa mỏng xanh che mặt nhàn nhạt nói: "Bất kể là ai sống đến sau cùng, đưa đến trước mặt Sáng Thế mẫu thần, nàng có thể nhìn thấu tất cả."

"Có lý."

Minh Hồng chủ tể khẽ gật đầu.

Huyết hải bị ngăn cản, Chu Thiên Nhất thôi động đạo bóng người vĩ ngạn màu đỏ kia, vung quyền đánh xuống.

Cự kiếm kim sắc sau lưng Trần Mục đồng thời chém ra, coi thường không gian và thời gian.

Kiếm quang chiếu rọi cả tòa vị diện phế tích, đạo bóng người vĩ ngạn kia bị chém ra, huyết hải bị bổ đôi, toàn bộ vị diện phế tích đều bị phân đều.

Ầm ầm!

Vị diện phế tích sụp đổ trong nháy mắt.

Vô số ngôi sao hóa thành bột mịn, bên trong khổ hải yên tĩnh, Chu Thiên Nhất nửa quỳ ho ra máu, chủ tể chung quanh đều ném ra ánh mắt khác thường với Trần Mục .

"Đạo quả của hắn rất lợi hại." Minh Hồng chủ tể bày tỏ khen ngợi trước mặt mọi người.

Trên mặt Lục Huyền mang theo nụ cười hưng phấn, Trần Mục là do ông ta phát hiện, cũng có công lao.

Trần Mục thu hồi đế kiếm, không có giết chết Chu Thiên Nhất, Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói: "Ta từng nói, người sống đến cuối cùng mới có thể tham chiến."

Sắc mặt Chu Thiên Nhất tái nhợt, hắn ta không thể chiến tiếp: "Ta không cần ngươi thương hại."

Trần Mục không để ý đến hắn ta, bình tĩnh nhìn Minh Hồng chủ tể: "Ta đã chứng minh thực lực của mình, nhưng không nhìn thấy thành ý của các ngươi."

Ba vị chủ tể lộ ra ánh mắt đặc biệt, Minh Hồng còn là chủ tể Thiên giai, không nghĩ tới Trần Mục lại dám dùng loại thái độ này để nói chuyện với bọn họ,

Minh Hồng chủ tể lạnh giọng nói: "Ngươi thắng rồi, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào đều được."

Trần Mục nhìn Chu Thiên Nhất: "Hi vọng còn có cơ hội so tài với ngươi, ngươi đi đi."

Hắn nói như vậy, là muốn Chu Thiên Nhất có động lực sống tiếp, sau trận chiến này, hai người đã định trước là không cùng một cấp bậc.

Chu Thiên Nhất nắm quyền, sau cùng buông nắm đấm ra, chắp tay nói: "Đa tạ."

Trần Mục nhìn Chu Thiên Nhất rời đi.

Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói: "Lục Huyền, lập tức dẫn hắn tới Thâm Lam Tổ Tinh."

"Vâng."

Lục Huyền cung kính gật đầu.

Đám người Minh Hồng chủ tể biến mất không thấy đâu nữa.

"Tiểu hữu, chúc mừng ngươi."

"Còn phải cảm tạ ơn tri ngộ của tiền bối."

Lục Huyền mỉm cười lấy ra lục chu.

Ông ta dẫn Trần Mục chạy tới vị diện Thâm Lam: "Bây giờ ta phải dẫn ngươi đi gặp Sáng Thế mẫu thần, chỉ cần ngươi thông qua kiểm tra sau cùng, thì có thể giành được tư cách tham chiến cùng lượng lớn tài nguyên."

"Đa tạ tiền bối."

Trần Mục không có đường quay đầu, hắn chỉ có thể đi gặp sinh linh còn cường đại hơn cả chủ tể kia.

Lục Châu xuyên thẳng qua khổ hải, sau mấy tháng, bọn họ tới trước Tinh Môn to lớn.

Tinh Môn sừng sững, cao mười vạn trượng.

Chung quanh có cường giả tuyệt đỉnh phụ trách tuần tra, còn có chủ tể cường đại tọa trấn nơi đây.

Chỉ là cường giả trông coi Tinh Môn cũng có thể khiến cho vị diện của Trần Mục ảm đạm phai mờ.

Lục Huyền và Trần Mục đi tới trước Tinh Môn, chỗ cao có đạo ánh sáng màu xanh rơi vào trên người bọn họ.

Chiếu vào trên thân Lục Huyền vẫn là ánh sáng màu xanh lam, nhưng chiếu vào trên thân Trần Mục lại là ánh sáng màu đỏ, nhất thời dẫn tới tuyệt đỉnh ở chung quanh cảnh giác, chủ tể trấn thủ nơi này cũng bị kinh động.

Lục Huyền vội vàng giải thích nói: "Các vị không cần kinh hoảng, hắn là cường giả mà Minh Hồng chủ tể chọn trúng, chúng ta phụng mệnh đi tới Thâm Lam Tổ Tinh."

Chủ tể thân khoác áo giáp bạc tối ngồi ở gần Tinh Môn, vương tọa của hắn ta được chế tạo từ sao băng, nhìn xuống Trần Mục, nhàn nhạt nói: "Dựa vào hắn?"

Lục Huyền gật đầu: "Trần Mục đánh bại tất cả đối thủ, giành được sự công nhận của Minh Hồng chủ tể."

Chủ tể ở chỗ cao khẽ lắc đầu, sự khinh miệt trong mắt không cần nói cũng biết: "Hy vọng ngươi có thể nắm chắc cơ hội này, không làm cho bọn ta thất vọng."

Trần Mục không để ý sự coi thường của hắn ta, không so đo với tên giữ cửa.

Tinh Môn mở ra, Lục Huyền dẫn Trần Mục đi vào vị diện Thâm Lam, thế giới xanh biếc xuất hiện ở trước mắt, vô số ngôi sao bay lơ lửng, tựa như hải dương, phần lớn đều là ngôi sao sinh mệnh.

Phiêu lưu quá lâu ở bên trong khổ hải, tới vị diện Thâm Lam, Trần Mục cảm thấy rất thoải mái, cho dù là biên giới vị diện thì cũng tràn đầy sinh cơ.

Lục Châu đột nhiên tăng tốc, vượt qua không gian đến nơi chính giữa nhất của vị diện Thâm Lam, Trần Mục cảm nhận được sinh cơ nồng đậm, đây là điều mà vị diện cũ chưa từng có, tu luyện ở chỗ này khẳng định là làm ít thu nhiều.

Vị diện Thâm Lam do vô số sinh mệnh ngôi sao hợp thành, những ngôi sao sinh mệnh này ôm lấy nhau thành nhóm, giống như vị diện nho nhỏ, xoay tròn quanh Tổ Tinh.

Bình Luận (0)
Comment