Vân Mộng Trần đứng trên cột nước ở chỗ cao, nhìn rất hứng thú, sức mạnh của bọn họ chênh xa, mang trên mặt vẻ khinh miệt, đáy lòng lại không có lơ là.
Kiếm chỉ của Trần Mục hướng lên, chỉ thẳng vào Vân Mộng Trần ở phương xa, vạn đạo kiếm quang gào thét bên cạnh hắn, trùng trùng điệp điệp, như là Kiếm Long.
Vạn đạo kiếm quang chảy xiết tương dung, giống như sông lớn, lại như Kiếm Long, Trần Mục bạch y phấp phới, phong thần tuấn lãng, lúc xuất kiếm, siêu phàm xuất trần.
Đầu ngón tay Vân Mộng Trần có nước chảy quấn quanh, trong chớp mắt ngưng tụ ra hình dáng đóa hoa, bông hoa do nước chảy ngưng tụ thành lao ra trong nháy mắt.
Vạn đạo kiếm quang ngưng tụ thành cự kiếm.
Cự kiếm rơi vào phía trên bọt nước ở đầu ngón tay kia.
Đinh!
Thanh âm lanh lảnh.
Bọt nước trong suốt không thể phá vỡ.
Cự kiếm bị cản, bọt nước kia đột nhiên mở rộng ra, cả thanh cự kiếm đều bị thôn phệ.
Trần Mục nhìn bọt nước hạ xuống, hắn phát giác được nguy hiểm, lựa chọn trốn tránh.
Vân Mộng Trần xuất hiện ở trước người, trong mắt mang theo sự chế giễu, Trần Mục không chút do dự nắm quyền đánh ra, quyền quang sáng chói, không gian cũng vặn vẹo theo.
Đùng!
Nắm đấm của Trần Mục xuyên qua thân thể Vân Mộng Trần, nhưng lại không thể tạo thành thương tổn với nàng ta, thân thể của nàng ta trở nên trong suốt, giống như nước chảy.
Lụa xanh trên người Vân Mộng Trần trượt xuống, thân thể của nàng ta hóa thành dòng chảy, công kích có mạnh hơn nữa thì đánh trên người nàng ta cũng không có hiệu quả.
Trần Mục muốn thu tay, Vân Mộng Trần như dòng chảy quấn lấy hắn, thậm chí vươn bàn tay trong suốt vào trong ngực hắn, nắm chặt trái tim đang đập của hắn.
Đó là cảm giác tê dại cả da đầu.
"Đây là dung đạo? Hiểu chưa?" Khóe miệng Vân Mộng Trần khẽ cong lên.
"Đa tạ chỉ điểm."
Trần Mục nhìn thấy chênh lệch, so sánh với chủ tể, đường hắn phải đi còn rất dài.
Vân Mộng Trần hóa thành nước chảy cuốn lụa xanh lên biến mất không thấy đâu nữa, bọt nước trên không trung to lớn chậm rãi rơi xuống, sau cùng lơ lửng giữa không trung.
Thủy chi hoa mang theo ánh sáng óng ánh.
"Khai thác tiềm lực của bản thân, có thể chém ra thủy chi hoa, thì ngươi có thể rời khỏi nơi này."
Vân Mộng Trần để lại thử thách.
Trần Mục hấp thu lượng lớn căn nguyên vật chất, thực lực tăng nhiều, ở trước mặt Vân Mộng Trần, vừa đối mặt liền tan tác, chênh lệch thực lực không nghĩ cũng biết.
"Dung đạo?"
Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn đang hồi tưởng lại hình ảnh ban nãy, cả người Vân Mộng Trần hóa thành dòng chảy, cả cơ thể hoà tan vào trong nước.
Đại đạo của Chu Thiên Nhất và Vân Mộng Trần rất giống nhau, thực lực của bọn họ lại là trời đất khác biệt.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở phía dưới thủy chi hoa, hắn không có thử chém ra đóa hoa này, mà là đang ngộ đạo, muốn khai thác sức mạnh chân chính từ kiếm đạo của bản thân mình.
Hắn xem kỹ kiếm đạo của mình một lần nữa, do vạn đạo quy tắc ngưng tụ, có thể xưng là hoàn mỹ.
Vạn đạo kiếm quang bao bọc lấy hắn, những kiếm quang này giống như từng đoá từng đoá hoa.
Trần Mục ngồi xếp bằng trong biển hoa rực rỡ, vạn đạo quy tắc ngưng tụ, trật tự đan xen.
Rất lâu sau, tất cả hoa hòa vào nhau, bên trong kiếm đạo ẩn chứa ngàn vạn cảnh tượng.
Trần Mục ngồi xếp bằng giữa đạo hoa kim sắc, quanh thân vang dội tiếng kiếm ngân to rõ.
Kiếm hoa kim sắc bay vọt lên trời, đâm về phía thủy chi hoa óng ánh trong suốt, hai đóa đạo hoa va chạm, thủy chi hoa nổi lên gợn sóng, lại không sụp đổ.
Bên trong bông hoa kim sắc lộ ra kiếm quang, Trần Mục ngồi xếp bằng trong đó, hai đóa hoa đều đang xoay tròn, quy tắc và trật tự va chạm, nở rộ ánh sáng chói lọi.
Nhục thân Trần Mục hiện lên bí văn, kiếm văn cổ xưa khôi phục trong máu thịt của hắn.
Bên trong mỗi giọt huyết dịch đều có đường vân đặc thù, là dấu vết do đại đạo lưu lại.
Ầm ầm!
Thủy chi hoa phóng ra sóng năng lượng.
Bông hoa kim sắc bị phá nát, Trần Mục bị đánh lui rất xa, hắn tĩnh tâm cảm ngộ lần nữa.
"Kiếm Chi Hoa mà ta ngưng tụ chênh lệch rất lớn với Vân Mộng Trần, nàng ta hẳn là vô thượng đạo, nắm giữ lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn hoà lẫn vào nó."
Kiếm đạo và hoang đạo của Trần Mục cũng không yếu, nếu như hai đại đạo này thật sự đến từ vị diện Vĩnh Hằng, thì chỉ cần phóng thích hoàn toàn sức mạnh trong đó, khẳng định có thể trổ hết tài năng trong đại chiến vị diện.
"Lần nữa dung đạo!"
Đây là quyết định hao tâm tổn sức của hắn.
Trần Mục phóng thích kiếm đạo trong cơ thể, trong không gian trống rỗng, đột nhiên vạn đạo kiếm quang tập hợp thành quyển, lần này hắn quyết định dùng kiếm đạo chém vào mình.
Soạt soạt soạt!
Vạn đạo kiếm quang xuyên thân mà qua.
Lần này là xuyên thủng thân thể của Trần Mục.
Quá trình chém mình cực kỳ đau khổ, hắn thịt nát xương tan ở bên trong kiếm quang, hóa thành huyết quang đầy trời, sau đó huyết quang và kiếm quang hoàn toàn hoà vào nhau.
Vạn đạo kiếm quang dần dần ngưng tụ, ngưng tụ ra một thanh trường kiếm màu đỏ, thanh kiếm này giống như thực thể, hoàn toàn khác biệt với cự kiếm kim sắc hư huyễn lúc đầu.
Trường kiếm màu đỏ đâm về phía thủy chi hoa.
Bịch!
Thủy chi hoa bị xuyên thủng.
Trường kiếm màu đỏ nhẹ nhàng xuyên thủng thủy chi hoa, bên trong huyết quang chiếu rọi bóng người Trần Mục, hắn tự chém mình, có được cuộc sống mới, màu đỏ tản đi, kim quang chiếu sáng, Trần Mục từ trong kiếm bước ra, bạch y vẫn như cũ, toàn thân phóng ra kiếm quang kim sắc.
Trần Mục và kiếm đạo hoàn toàn hoà tan.
Hắn nhìn thủy chi hoa lại phục hồi như cũ.
Trần Mục mỉm cười, hắn vung kiếm trong nháy mắt, kiếm quang phá không lao ra, không gian lưu lại khe hở, cho dù là đóa thủy chi hoa kia cũng bị chém ra.
Uy lực của kiếm đạo tăng lên trên diện rộng.
Nhưng thủy chi hoa rất nhanh liền phục hồi như cũ.
Lòng bàn tay Trần Mục ngưng tụ ra băng kiếm mang theo hàn quang, so với sức mạnh, chiến đấu càng quan trọng hơn kỹ xảo, hắn vung băng kiếm, một chút hàn mang bay vọt lên trời, đánh trúng thủy chi hoa.
Hàn khí tràn ngập.
Thủy chi hoa bị đông cứng thành băng hoa.
Trần Mục vung kiếm lần nữa, trước người vẽ ra đường cung hoàn mỹ, sau lưng vạn đạo kiếm quang lại dâng trào lao ra, cự kiếm kim sắc đánh về phía băng chi hoa.
Đùng đoàng!