Trong viện còn có một cái ghế nhỏ, đặc biệt chuẩn bị cho Đậu Đậu, Tô Mân còn tự mình bưng chén trà hoa cho nàng ta, Trần Dĩnh thấy thế: "Lão tiền bối, mời ngài ngồi, chuyện bưng trà rót nước ta làm là được, Phục Tiên tỷ tỷ gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên đành phải để ta mang Đậu Đậu đến thăm ngài."
Hai tay Đậu Đậu bưng trà hoa nóng hổi, cái miệng nhỏ nhấp một chút, sau đó mặt mày hớn hở: "Ngọt quá đi, Đậu Đậu thích uống trà."
Nhìn thấy Đậu Đậu thích uống trà hoa, đuôi mày của Tô Mân mang theo vui sướng, năm đó thời điểm lần đầu nhìn thấy Trần Mục, có thể cảm nhận được hắn trầm ổn vượt xa tuổi tác, trên người Đậu Đậu lại tinh khiết không tì vết, hồn nhiên ngây thơ.
Đậu Đậu nhìn sang Tô Mân, hiếu kỳ nói: "Sư tổ, nghĩa mẫu nói ngài thường xuyên ở chỗ này, nơi này chẳng có gì hết, ngài vui vẻ sao?"
"Sư tổ sống ở nơi này, sung sướng, vui vẻ, đương nhiên, nhìn thấy Đậu Đậu, sư tổ càng vui vẻ hơn." Mặt mày Tô Mân tràn đầy nụ cười hiền lành.
Sau khi Đậu Đậu nghe được, bi ba bi bô nói: "Sư tổ, về sau Đậu Đậu thường xuyên đến thăm ngài."
Tô Mân mỉm cười gật đầu, ông ta lấy ra một khối ngọc thạch trắng như tuyết từ trong tay áo: "Trước kia sư tổ từng tặng cho phụ thân ngươi một khối kiếm ngọc, viên ngọc này và viên kiếm ngọc kia không giống nhau, bên trong này chứa thời gian."
Đậu Đậu hiếu kỳ cầm ngọc thạch trắng tuyết, dùng dây đỏ cột lại, vừa vặn có thể đeo ở trên cổ, mắt to của nàng ta chớp chớp, mặt nhỏ tràn đầy hiếu kỳ: "Sư tổ, ngài có thể khiến thời gian trôi nhanh hơn không?"
Khương Phục Tiên thường nói, Trần Mục phải rất lâu nữa mới có thể trở về, cho nên Đậu Đậu rất để ý tới thời gian, Tô Mân mỉm cười trả lời: "Điều khiển thời gian cần phải trả cái giá rất lớn, sư tổ không làm được."
"Được thôi."
Đậu Đậu sờ ngọc thạch, nàng ta vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng là lễ vật mà sư tổ tặng.
Tô Mân lẩm bẩm nói: "Có lẽ, có một ngày, chúng ta đều có thể đạt đến bên ngoài thời gian."
Đậu Đậu gãi gãi cái đầu nhỏ, không hiểu có ý gì, ngay cả Trần Dĩnh cũng nghe không hiểu.
"Sư tổ, ta muốn nghe chuyện về cha ta." Đôi mắt to của Đậu Đậu tràn đầy hiếu kỳ.
Tô Mân nở nụ cười hòa ái gật đầu: "Phụ thân ngươi thông minh giống như ngươi vậy, hắn rất chăm chỉ, mỗi ngày đều sẽ cố gắng tu luyện, thường xuyên hỏi ta các loại vấn đề."
Đậu Đậu nghe Tô Mân nói tới tận chạng vạng tối.
Thời gian không còn sớm, Trần Dĩnh biết Tô Mân muốn nghỉ ngơi, bèn dự định mang Đậu Đậu rời khỏi Trích Tinh phong: "Tô lão tiền bối, về sau chúng ta lại đến thăm ngài."
"Tạm biệt sư tổ."
Đậu Đậu ngoan ngoãn vẫy tay từ biệt.
Vừa rời khỏi Trích Tinh phong không xa, các nàng liền gặp được Triệu Phi Yến, thân mặc váy dài màu tím, tóc xanh cuốn lại thật cao, nhìn trông đoan trang cao quý, trên mặt nàng ta nở nụ cười: "Dĩnh Dĩnh, tiểu sư muội, đã lâu không gặp."
"Phi Yến tỷ."
"Sư tỷ."
Đậu Đậu và Trần Dĩnh đều rất nhiệt tình.
Triệu Phi Yến ôm lấy Đậu Đậu, kéo tay Trần Dĩnh: "Các ngươi tới mà cũng không thông báo với ta một tiếng."
Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Phi Yến tỷ, ta biết bây giờ ngươi bề bộn nhiều việc, cho nên không muốn quấy rầy ngươi."
Hiện tại Tần Nghê Thường không ở Lăng Vân tông, Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi cũng đi tới Tiên giới, Triệu Phi Yến bận bịu hơn trước kia nhiều, thời gian tu luyện đều rất ít.
Triệu Phi Yến dịu dàng nói: "Thời gian tiếp đãi các ngươi thì vẫn có, tiểu sư muội, có muốn đến nơi mẫu thân ngươi từng sống rất nhiều năm nhìn xem hay không?"
Đậu Đậu liên tục gật đầu: "Muốn."
Trần Dĩnh vốn là muốn mang Đậu Đậu về Trần gia, nhưng Đậu Đậu muốn ở lại nhìn xem, các nàng bèn đi theo Triệu Phi Yến tới Lăng Vân phong, nơi này cao vút trong mây, đỉnh núi bị băng tuyết bao trùm, còn có hạc giấy tung bay trong gió.
Đậu Đậu bay vọt lên trời, nàng ta bắt lấy hạc giấy, cẩn thận ngửi ngửi, sau đó hưng phấn nói: "Cô cô, là mùi của phụ thân."
Trần Dĩnh cười gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân ngươi còn từng dạy cô cô gấp hạc giấy, đợi lát nữa cô cô dạy ngươi, có được không?"
"Được ạ."
Đậu Đậu vui vẻ bay vòng quanh.
Trần Dĩnh dẫn Đậu Đậu đi dạo tại cung điện đỉnh núi, Triệu Phi Yến chuẩn bị vẫn yến phong phú ở dưới băng thụ, tài nấu nướng của nàng ta cũng là mấy năm gần đây mới học được.
Trần Dĩnh và Đậu Đậu ở dưới băng thụ ngoạm miếng thịt lớn, Triệu Phi Yến có thể cảm giác được niềm vui của sư tôn năm đó, đem thức ăn ngon, làm cho người mình thích, loại niềm vui kia, loại cảm giác thành tựu kia, khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
"Sư tỷ, nhị bá nói trước kia ngươi ở Trần gia bảo vệ cha ta, ta muốn nghe chuyện về phụ thân."
Triệu Phi Yến che miệng cười khẽ: "Ta cũng coi là nhìn phụ thân ngươi lớn lên, hắn rất lợi hại, là nam nhân lợi hại nhất mà ta từng gặp, có thể làm được việc không có khả năng hoàn thành, chuyện liên quan tới hắn có rất rất nhiều."
Nửa đêm, ăn uống no đủ, Đậu Đậu ngồi giữa Trần Dĩnh với Triệu Phi Yến, bọn họ ở đỉnh núi ngắm tinh không và biển mây, nơi này là chỗ đẹp nhất Lăng Vân tông.
Triệu Phi Yến kể chuyện có liên quan tới Trần Mục cho Đậu Đậu, có một số việc ngay cả Trần Dĩnh cũng không biết.
Vị diện Thâm Lam, Lam Cực tinh.
Trần Mục ngồi xếp bằng phía trên Bồ Đề Đạo Đài, toàn thân hắn tràn ngập kim quang, gân cốt huyết nhục tràn ngập vật chất bất diệt, phần lớn vật chất màu xanh lam ở xung quanh bị hắn hấp thu, Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại bị ép đi tới nơi xa tu luyện.
Khoảng thời gian gần đây, Trần Mục có loại cảm giác khác thường, phảng phất như có thanh âm đang kêu gọi hắn.
Trần Mục nghĩ đến Khương Phục Tiên và Đậu Đậu, nghĩ đến Trần gia, nghĩ đến Lăng Vân tông là sư hữu, nghĩ đến quê nhà, hắn hiểu được, chỉ có tìm được nguồn năng lượng vô tận, mới có thể mang cho bọn họ một tương lai hạnh phúc.
Hắn biết người mình có lỗi nhất là Đậu Đậu, nữ nhi còn chưa ra đời đã bị ép rời đi, không biết bây giờ nàng ta đã được sinh ra chưa, liệu có vui vẻ không.
Trần Mục rất nhanh liền không nghĩ đến những thứ kia nữa, hắn phải che giấu suy nghĩ chân thật trong lòng, tại vị diện Thâm Lam, cần phải cẩn thận, bằng không sẽ bị nhìn trộm.