Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 794 - Chương 794: Chuyện Về Phụ Thân (2)

Chương 794: Chuyện Về Phụ Thân (2)

Đậu Đậu lần đầu ăn cá nướng, ăn tới say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ nhắn dính cả mỡ.

"Đại gia gia, nhị bá đâu?"

Đậu Đậu bỗng nhiên nhìn về phía Trần Uy.

Trần Uy mỉm cười trả lời: "Nhị bá của ngươi ở Huyền Kiếm tông, rất nhanh sẽ trở về."

Trần Hạo sẽ kể những chuyện trước kia của Trần Mục cho Đậu Đậu nghe, còn sinh động hơn Trần Dĩnh nói, Đậu Đậu thích nghe chuyện liên quan với cha mình nhất.

Vừa dứt lời, Trần Hạo đã chạy về Trần gia, Đậu Đậu vui mừng đứng lên, bi ba bi bô nói: "Nhị bá, Đậu Đậu muốn nghe kể chuyện."

Trần Hạo cao giọng cười to: "Được, nhị bá chính là trở về để kể chuyện cho các ngươi."

Đậu Đậu bưng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trần Hạo, hai tay nàng ta chống cằm, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy ánh sáng mong đợi.

Trần Hạo xoa xoa đầu, cười ngây ngô nói: "Đậu Đậu, lần trước chúng ta nói tới đâu rồi?"

"Nhị bá, bắt đầu kể lại từ đầu đi."

"Vậy được, nói về phụ thân ngươi, đó chính là thiên kiêu có một không hai tại Hoang Châu, thiên phú dị bẩm, ba tuổi liền theo ta luyện kiếm, kiếm gỗ lúc đầu hắn dùng còn là do đại cô của ngươi mua trên đường."

"Còn nhớ năm phụ thân ngươi ba tuổi ấy, Yêu thú phương bắc tập kích Bắc Hoang, khi đó Hắc Thạch thành bị đám Yêu thú này vây kín nước chảy không lọt, cự thú công thành, thế lực to lớn, cảm giác như Hắc Thạch thành cũng sắp bị va sụp, năm đó nhị bá bị dọa sợ đến bắp chân như nhũn ra, phụ thân ngươi lại mang theo khoát kiếm và kiếm gỗ vọt tới biên giới thành trì chống lại Yêu thú xâm lấn."

"..."

Trần Hạo nói thao thao bất tuyệt, mỗi lần nhắc tới Trần Mục, vẻ tự hào đều lộ rõ trên mặt hắn ta.

Đậu Đậu tập trung tinh thần mà nghe, ngay cả cá nướng thơm ngào ngạt cũng không thể làm cho nàng ta phân tâm.

Trần Phàm cũng bưng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trần Hạo, mặc dù hắn ta vẫn nghe chưa hiểu, nhưng cảm thấy rất náo nhiệt, Trần gia cũng bởi vì bọn họ mà trở nên náo nhiệt.

Mãi đến tận đêm khuya, Trần Phàm và Đậu Đậu đều có chút mệt mỏi, Trần Hạo cuối cùng cũng có thể nghỉ miệng.

Đậu Đậu dụi mắt: "Gia gia, ta muốn kiếm gỗ của cha ta."

Trần Nghiêm lắc đầu bất đắc dĩ: "Nhiều năm như vậy trôi qua, thanh kiếm gỗ này sớm đã không biết tung tích, ngày mai gia gia làm thanh mới cho ngươi."

"Được ạ."

Đậu Đậu mơ mơ màng màng gật đầu.

Trần Dao ôm lấy Đậu Đậu trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong miệng Đậu Đậu lẩm bẩm gọi phụ thân, mọi người đều đang chăm sóc nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nhớ Trần Mục.

Trần Dao nghĩ đến ca ca, nàng ta biết Trần Mục có chuyện rất quan trọng phải làm, nhất định sẽ trở lại.

Hôm sau, sáng sớm.

Sau khi Đậu Đậu tỉnh dậy, nàng ta mặc quần áo xong, liền chạy đến bên người Trần Hạo nghe kể chuyện.

Mọi người đều biết nàng ta nhớ mong Trần Mục.

Trần Dĩnh đến đình viện, nhìn thấy Trần Hạo đang kể chuyện xưa cho Đậu Đậu, mỉm cười nhắc nhở: "Đậu Đậu, đợi lát nữa chúng ta phải tới Lăng Vân tông, thăm hỏi sư tôn của phụ thân ngươi."

"Biết rồi ạ."

Đậu Đậu bi ba bi bô đáp lại.

Trần Hạo nghe nói bọn họ phải đi Lăng Vân tông, đặc biệt kể những chuyện Trần Mục trải qua khi tu hành ở Lăng Vân tông cho Đậu Đậu nghe, nàng ta cũng nảy sinh thiện cảm đối với Lăng Vân tông.

Trần Phàm đi vào trong viện, hắn ta nhìn thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, trong mắt mang theo vui vẻ, chạy đuổi theo bọn chúng, mệt tới thở hồng hộc cũng không đuổi kịp được.

Trần Nghiêm đi vào trong viện, còn mang đến kiếm gỗ ông ta hoàn thành trong đêm, kiếm tử đàn tinh xảo, chưa có khai đao, cho dù là chất liệu hay chất lượng đều tốt hơn kiếm gỗ của Trần Mục năm đó.

"Tiểu Đậu Tử, kiếm gỗ gia gia làm, ngươi xem ngươi có thích hay không?"

"Đậu Đậu thích, tạ ơn gia gia."

Sau khi Đậu Đậu cầm lấy kiếm gỗ, hưng phấn mà vung lên bầu trời, một đạo kiếm quang rạch phá thương khung, tất cả mọi người trong viện đều kinh ngạc.

Đùng đoàng!

Núi cao ở phía không xa bị chém lìa.

Trần Phàm bị dọa sợ đặt bệt mông ngồi dưới đất, Trần Hạo kinh ngạc đứng lên, Trần Nghiêm cũng bị dọa sợ không nhẹ, Trần Dĩnh và Trần Dao chạy đến.

Trần Dĩnh không thu kiếm gỗ của Đậu Đậu: "Đậu Đậu, mẫu thân ngươi đã nói, vẫn chưa thể chơi kiếm."

"Cô cô, ngươi giữ giúp ta trước, đừng nói cho mẫu thân ta biết." Đậu Đậu thè lưỡi, nàng ta cũng cảm thấy hình như bản thân đã phạm lỗi.

Trần Dao dịu dàng nói: "Đậu Đậu, không sao, về sau tiểu cô dạy ngươi luyện kiếm."

"Được thôi."

Đậu Đậu vui vẻ gật đầu.

Trần Nghiêm và Trần Hạo nhìn nhau cười một tiếng, sau này chắc chắn Đậu Đậu còn lợi hại hơn bọn họ.

Thời điểm buổi trưa.

Trần Dĩnh chải tóc cho Đậu Đậu, chuẩn bị mang nàng ta tới Lăng Vân tông thăm hỏi Tô Mân.

Đậu Đậu đã nghe Trần Hạo kể về Lăng Vân tông, có thiện cảm với nơi đó, liền đi theo Trần Dĩnh.

Thông qua truyền tống trận, các nàng rất nhanh liền xuất hiện tại Lăng Vân tông, Trần Dĩnh mang Đậu Đậu đi tới Ngạo Kiếm phong trước: "Nơi này là chỗ ở của phụ thân ngươi, nghe nói rất nhiều năm trước, sư huynh của mẫu thân ngươi cũng ở chỗ này, chỉ có điều hắn đã vĩnh viễn rời đi rồi."

Đậu Đậu mở to hai mắt, yếu ớt nói: "Cô cô, vậy cha ta sẽ trở về sao?"

"Nhất định sẽ trở về, Đậu Đậu nhà chúng ta đáng yêu như thế, huynh ấy khẳng định sẽ trở lại gặp ngươi, chỉ là bây giờ huynh ấy có chuyện rất quan trọng phải xử lý." Trần Dĩnh an ủi.

"Hi vọng phụ thân có thể trở về sớm một chút, mẫu thân của ta cũng nhớ phụ thân." Đậu Đậu bi ba bi bô nói.

Trần Dĩnh dịu dàng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Đậu Đậu, trong lòng không khỏi tự trách bản thân mình lắm miệng.

Đậu Đậu mò cua bắt cá ở bên trong khe suối Trần Mục từng tắm, Trần Dĩnh còn hái quả dại cho nàng ta nếm thử, nhưng đều có hơi chua, chỉ có thể ném đi.

Chờ đến buổi chiều, Trần Dĩnh dẫn Đậu Đậu đi tới Trích Tinh phong, chủ yếu là lo lắng đến quá sớm sẽ quấy nhiễu Tô Mân nghỉ ngơi, cố ý chờ tới bây giờ mới đến.

Tô Mân có lẽ là biết các nàng sẽ đến, thay một bộ y bào trắng nõn, còn pha chút trà hoa thơm ngọt, đứng ở trong đình viện chờ các nàng.

"Bái kiến Tô lão tiền bối."

"Bái kiến sư tổ."

Đậu Đậu ra dáng khom mình hành lễ.

Tô Mân nở nụ cười hòa ái, nhiệt tình nói: "Dĩnh Dĩnh, Đậu Đậu, không cần đa lễ, mau ngồi."

Bình Luận (0)
Comment