Trần Mục hóa thành kim quang ngao du tại vùng đất Thái Hư, hắn muốn tìm sinh linh sinh sống ở nơi này, sinh linh ở nơi này chắc chắn biết rất nhiều bí mật.
Rất lâu sau, hắn nhìn thấy cổ thành không hoàn chỉnh do đá xanh xây nên, tòa thành cổ kia chỉ có một nửa, nơi xa là màn che màu đen mà Trần Mục không thể dò xét.
Cho dù đến chỗ này, Trần Mục cũng không cảm ứng được dấu vết tồn tại của những sinh linh khác, hắn đi vào cổ thành, nhìn thấy đường đi không nhuốm bụi trần.
Trong phòng lại rất lộn xộn, có vẻ như nơi này từng có sinh linh sinh tồn, nhưng lại rời đi rồi.
Ở giữa cổ thành, có tấm bia đá, phía trên khắc đường vân cổ xưa, Trần Mục không biết, nhưng có thể đoán ra ý tứ đại khái, hẳn là cấm thông hành.
Đi tới gần màn che màu đen, thần thức của Trần Mục không cách nào xuyên thấu được màn che màu đen, hắn đưa tay chạm vào, vẫn không cách nào xuyên qua như cũ, giống như bức tường không thể phá vỡ.
Trần Mục lui lại mấy trượng, hắn dùng niệm lực tinh thần cường đại ngưng tụ ra trường kiếm kim sắc, thanh kiếm này đánh vào phía trên màn che màu đen, cuối cùng tiêu tán như lưu quang.
Cổ thành đang chấn động.
Trần Mục tiếp tục xem xét trong thành, sau cùng tìm được manh mối liên quan tới vùng đất Thái Hư ở bên trong miếu thờ, bên trong miếu thờ có bức chân dung, đó là một gốc cây.
"Đây mới là vùng đất Thái Hư."
Trần Mục giật mình tỉnh ngộ, vị trí mình đang ở chính là vùng đất Thái Hư, nhưng cũng không hoàn chỉnh, chỉ là một phần nhỏ nhoi của vùng đất Thái Hư mà thôi.
"Không ổn."
Trần Mục có loại cảm giác không ổn.
Vân Mộng Trần lừa hắn đây là chìa khoá tiến về vùng đất Thái Hư, nhưng mà trong này chẳng qua chỉ là một góc của vùng đất Thái Hư, nàng ta khẳng định là không có nói thật.
Thần hồn của Trần Mục bị nhốt ở chỗ này, muốn rời khỏi, phải dựa vào Vân Mộng Trần mới được.
"Chẳng lẽ nàng ta muốn đoạt xác?"
Hiện tại nguyên thần của Trần Mục bất hủ, muốn đoạt xác không có dễ như vậy, hắn không nghĩ nhiều nữa, bây giờ phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, hắn rời khỏi cổ thành.
Nơi này vẫn là có rất nhiều tinh thần đại dược, Trần Mục vừa thôn phệ tinh thần đại dược, vừa nghĩ cách cảm ứng thế giới bên ngoài, nhưng mà kết quả cuối cùng đều là thất bại.
"Sống ở vùng đất Thái Hư, không khác nào sống ở trong mơ, vận mệnh cuối cùng bị người khác khống chế." Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn đang nghĩ, cái cây ở vùng đất Thái Hư kia được giấu ở nơi nào, nếu như cái cây kia bị phá hư, sinh linh sống ở trong đó có thể biến mất hay không?
Trần Mục thôn phệ càng nhiều tinh thần đại dược, thần hồn của hắn càng có sức sống, hai mắt hắn ẩn chứa ánh lửa, có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng của vùng đất Thái Hư này.
Tất cả tinh thần đại dược đỉnh cấp đều bị hắn phát hiện, không thể rời đi, Trần Mục chỉ có thể không ngừng thôn phệ tinh thần đại dược, phía trên thần hồn của hắn xuất hiện điểm lấm tấm.
Thần hồn của Trần Mục nhìn vào trong, những điểm lấm tấm này mang theo kim quang mờ nhạt, theo việc gia tăng hấp thu vật chất tinh thần, số lượng không ngừng tăng lên, còn đang dần dần khuếch tán.
Ý thức của Trần Mục tiếp xúc với một hạt quầng sáng, sau đó nhìn thấy hình ảnh đặc thù, một đoạn trí nhớ xa lạ được thức tỉnh, linh hồn của hắn đều đang chấn động.
Hắn nhìn thấy chư thiên bị chôn vùi, một mảnh lại một mảnh tinh vực hóa thành hạt bụi, quá trình đó rất ngắn, tựa như một đoạn phim, chợt lóe ngang qua.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào điểm lấm tấm ở chỗ sâu trong thần hồn, hắn hiểu được, đây là Luân Hồi Ấn Ký, trí nhớ bị phủ bụi ở chỗ sâu trong thần hồn sắp thức tỉnh.
Đạo Luân Hồi Ấn này giấu rất sâu, hơn nữa còn chưa mở ra hết, cần lượng lớn vật chất tinh thần mới có thể mở, Trần Mục có chút do dự, hắn đang suy nghĩ có nên mở Luân Hồi Ấn ra hay không, nếu như hoàn toàn mở ra Luân Hồi Ấn, có lẽ hắn sẽ không còn là mình của lúc đầu nữa.
Cường giả từ Tiên Vương trở lên mới có thể luân hồi chuyển thế, lưu lại Luân Hồi Ấn Ký, một khi thức tỉnh, liền có thể nhận được truyền thừa cường đại, nhưng cảnh giới của Trần Mục đến tuyệt đỉnh mới xuất hiện mảnh vỡ của Luân Hồi Ấn Ký.
Nếu như không có tinh thần đại dược, có lẽ hắn mãi mãi cũng không cách nào thức tỉnh được Luân Hồi Ấn Ký của bản thân.
Trần Mục không có dò xét những mảnh vỡ ấn ký kia, hắn còn đang hấp thu vật chất tinh thần, điểm lấm tấm khuếch tán, mảnh vỡ của Luân Hồi Ấn Ký càng lúc càng hoàn chỉnh.
Hắn ngao du bên trong vùng đất Thái Hư này, đi qua khu vực không ai sống, ngắt lấy vô số tinh thần đại dược, sau cùng rốt cục ngưng tụ ra Luân Hồi Ấn Ký hoàn chỉnh.
Luân Hồi Ấn Ký kim sắc in ở bên trong thần hồn, Trần Mục không có ý định mở ấn ký ra, mở ấn ký, có thể hắn sẽ bị ý chí kiếp trước chủ đạo.
Vân Mộng Trần vẫn không thả hắn ra ngoài, Trần Mục chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, hắn vẫn đang liên tục không ngừng thôn phệ tinh thần đại dược, cường hóa thần hồn.
"Đây là?"
Trần Mục phát giác được dị thường.
Chỗ sâu trong thần hồn còn có điểm lấm tấm kim sắc hiện lên, hoàn toàn khác với đạo Luân Hồi Ấn Ký thứ nhất, trong mắt Trần Mục ẩn chứa sự kinh hãi: "Không chỉ một đạo Luân Hồi Ấn."
Trước nay Trần Mục chưa bao giờ nghe nói có người nắm giữ hai đạo Luân Hồi Ấn Ký ở trong sách cổ, theo việc điểm lấm tấm kim sắc gia tăng, rõ ràng chính là mảnh vỡ luân hồi.
Những mảnh vỡ luân hồi này đủ để chứng minh, bên trong thần hồn của hắn ít nhất có hai đạo Luân Hồi Ấn Ký tồn tại.
Luân Hồi Ấn Ký tối thiểu phải là thực lực Tiên Vương mới có thể lưu lại, mà trong thức hải của hắn lại có hai đạo, nếu như phóng thích truyền thừa cường đại tích lũy hai đời, có thể đạt tới như thế nào độ cao, Trần Mục cũng khó có thể tưởng tượng.
Trần Mục tiếp tục thôn phệ tinh thần đại dược, tinh thần đại dược ở vùng đất Thái Hư này đều bị hắn thôn phệ, đạo Luân Hồi Ấn Ký thứ hai cũng vừa ngưng tụ được một nửa.