Muốn thức tỉnh đạo Luân Hồi Ấn Ký thứ hai, phải cần càng nhiều tinh thần đại dược, trừ phi tìm được vùng đất Thái Hư, hoặc là có được những tạo hóa nghịch thiên khác.
Thủy Chi Tinh, Vân Mộng cung.
Trần Mục nằm trên đạo đài bạch ngọc rộng lớn, Vân Mộng Trần ngồi ở bên cạnh hắn, đoạn nhánh cây màu xanh lam trong suốt đung đưa giữa ngón tay nhỏ nhắn của nàng ta.
Vân Mộng Trần nhìn nhánh cây trong suốt không ngừng mờ nhạt đi, thời gian còn lại của nàng ta càng ngày càng ít.
"Ta tu đạo trăm vạn năm, thấy qua vô số mưa to gió lớn, lại không nghĩ tới sẽ căng thẳng như vậy."
Vân Mộng Trần nghiêng đầu qua nhìn Trần Mục, không biết như thế nào cho phải, nàng ta không dám làm trái mệnh lệnh của Sáng Thế mẫu thần, nhưng cũng không muốn chiếm tiện nghi của Trần Mục.
"Ta đang sợ cái gì?"
Vân Mộng Trần không khỏi lẩm bẩm, trong nội tâm nàng ta biết rõ, nàng ta sợ Trần Mục sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng ta.
Răng rắc!
Vân Mộng Trần bỗng nhiên bóp nát nhánh cây.
Lưu quang trong suốt phiêu tán trong cung điện.
Trần Mục nhìn vùng đất Thái Hư triệt để sụp đổ, thần hồn của hắn trở lại thức hải, hai con mắt trợn lên, trong mắt tỏa ra hỏa quang, nháy mắt liền ngồi dậy.
Vân Mộng Trần an vị ở bên cạnh hắn, mặt của hai người xém chút đụng vào nhau, khuôn mặt Vân Mộng Trần trắng nõn bóng loáng, trong mắt mang theo vẻ cao ngạo.
Nội tâm Trần Mục không có không gợn sóng, đẹp hơn nữa cũng không thể khiến hắn động tâm, Vân Mộng Trần nhìn thấy hồ nước trong veo thấy đáy trong mắt hắn, tĩnh lặng như gương.
Vân Mộng Trần có chút thất vọng, nàng ta biết rõ, người một lòng tu đạo là không có thất tình lục dục.
Trần Mục đứng dậy, mỉm cười nói: "Đa tạ tiền bối trợ giúp, lần này ta thu hoạch được rất nhiều."
Thần hồn của Trần Mục trở lại thức hải, nguyên thần phóng thích ra hào quang óng ánh, phảng phất như có được cuộc sống mới.
Ngón trỏ của Vân Mộng Trần gõ nhẹ đạo đài, nhàn nhạt nói: "Trần Mục, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện."
"Không biết là chuyện gì?"
Trần Mục cũng rất tò mò, Vân Mộng Trần thân là Thiên giai chủ tể, vậy mà còn cần hắn giúp đỡ.
Vân Mộng Trần nhìn thẳng hai mắt Trần Mục, cao ngạo nói: "Ta muốn một đứa bé."
"..."
Trần Mục trừng lớn hai mắt, bị dọa sợ không nhẹ, hắn vội vàng kiểm tra thân thể, phát hiện không có bị chạm vào, mới thở phào một hơi: "Tiền bối, thứ lỗi ta lực bất tòng tâm."
Đôi mắt đẹp của Vân Mộng Trần híp lại, nàng ta đoán được có thể sẽ bị từ chối, lạnh lùng nói: "Vì sao?"
Trần Mục không muốn để lộ sự tồn tại của Khương Phục Tiên và Đậu Đậu, hắn trầm giọng nói: "Ta một lòng tu đạo, không muốn bị cảm tình làm ảnh hưởng."
"Ngươi ta không cần cảm tình." Thái độ của Vân Mộng Trần lạnh nhạt, nàng ta chưa đến mức thích Trần Mục.
Trần Mục cũng không biết Vân Mộng Trần sẽ có loại suy nghĩ này, hắn nhấn mạnh nói: "Nếu như tiền bối muốn ép buộc ta, vậy ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi."
Vân Mộng Trần cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy nếu như ta muốn xuống tay với ngươi, ngươi có cơ hội phản kháng?"
"Tại sao lại chọn ta?"
"Ngươi rất đặc biệt."
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Ta rất xin lỗi, không thể đáp ứng thỉnh cầu của ngươi."
Vân Mộng Trần đứng dậy, nàng ta đi đến trước người Trần Mục, phóng thích uy áp mạnh mẽ của chủ tể, nhàn nhạt nói: "Sinh với ta, hay là đi chết, ngươi chọn đi."
"Uy hiếp ta?"
"Ngươi có bản lĩnh thì bây giờ liền giết ta."
Trần Mục không để ý đến uy hiếp của Vân Mộng Trần, hắn biết tác dụng của mình đối với vị diện Thâm Lam.
Vân Mộng Trần một chưởng đánh ra, Trần Mục mặt không đổi sắc, cũng không có né tránh, hắn bị sức mạnh đáng sợ đánh ra khỏi Vân Mộng cung, nhưng lại không bị thương chút nào.
Trần Mục đứng dậy, hắn che ngực, công kích vừa rồi vốn không có đả thương được hắn, nhưng mà trong cơ thể có cỗ năng lượng đặc thù, không cách nào loại trừ được.
Vân Mộng Trần bước ra khỏi cung điện, nhàn nhạt nói: "Đó là Tuyệt Sinh Chú của Sáng Thế mẫu thần, cho dù là chủ tể, trúng bùa này cũng đều chắc chắn phải chết."
Trần Mục cau mày, hắn biết ngay Vân Mộng Trần sẽ không kỳ quái như thế, xem ra là chủ ý của Sáng Thế mẫu thần, muốn có được sức mạnh thì cần phải trả cái giá đắt.
"Ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ thật kỹ, ta đề nghị ngươi chuẩn bị cho đại chiến vị diện trước, nếu như thành tích quá kém, ngươi còn không có tư cách sinh con cùng ta." Vân Mộng Trần phất tay, Trần Mục bị đánh ra khỏi Thủy Chi Tinh.
Trần Mục được đưa về Lam Cực tinh.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, không có biểu hiện ra không vui.
Trần Mục còn có rất nhiều thời gian, hắn tin tưởng mình nhất định có thể phá giải Tuyệt Sinh Chú.
"Trần huynh."
Diệp Thương Khung gặp được Trần Mục.
Trần Mục mỉm cười gật đầu, Diệp Thương Khung trầm giọng nói: "Nguyên Dạ trưởng lão vừa thông báo với ta, bảo chúng ta chuẩn bị đi tới Uyên Hải, đang tìm ngươi."
"Uyên Hải?"
"Đại chiến vị diện cử hành tại chỗ sâu trong Uyên Hải, mỗi lần đại chiến vị diện mở ra đều có sóng chấn động, cho nên chúng ta phải sớm đến Uyên Hải chuẩn bị."
"Thì ra là thế."
Trong mắt Trần Mục nhóm lên hỏa diễm, hắn đã sớm chờ mong đại chiến vị diện, muốn trở nên mạnh hơn.
"Việc không thể chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian xuất phát thôi."
Trần Mục và Diệp Thương Khung tìm được Lâm Thanh Đại, ba người rời khỏi Lam Cực tinh, chạy tới tinh môn vị diện.
Ở gần Tinh Môn.
Thần thuyền màu xanh lam đang ngừng.
Chiếc thần thuyền này chỉ dài trăm trượng.
Đám người Trần Mục lên trên thần thuyền màu xanh lam.
Chiếc thần thuyền này được luyện chế từ thần thụ của Thâm Lam Tổ Tinh mà thành, có thể tùy ý xuyên thẳng qua trong khổ hải, hơn nữa còn có thể chống đỡ được công kích của Thiên giai chủ tể.
Minh Hồng chủ tể và Lục Huyền đều ở boong tàu.
Diệp Thương Khung cùng Lâm Thanh Đại khom mình hành lễ, cung kính nói: "Vãn bối bái kiến Minh Hồng chủ tể."
Trần Mục mỉm cười chắp tay tỏ ý.
Minh Hồng chủ tể đột nhiên phóng thích uy áp Thiên giai chủ tể của ông ta, uy áp cường đại khiến cho Lục Huyền cũng phải quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt của Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung ngưng lại.
Trên người Lâm Thanh Đại có đoạn cành liễu hiện lên, phát ra màu xanh biếc nhu hòa, giúp cho nàng ta chống đỡ được uy áp.