Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 799 - Chương 799: Tiến Về Uyên Hải (1)

Chương 799: Tiến Về Uyên Hải (1)

Trong tay Diệp Thương Khung nắm ốc biển kim sắc, không gian chung quanh con ốc biển kia dập dờn gợn sóng.

Cành liễu xanh biếc và ốc biển kim sắc đều là đạo binh, có thể chống đỡ được uy áp của Thiên giai chủ tể, có thể thấy được bất phàm, Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại nhìn về phía Trần Mục.

Trần Mục không có đạo binh, vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt, da thịt hiện ra quang huy bất diệt, cho dù uy áp cường đại, hắn vẫn có thể dễ dàng chống đỡ.

Minh Hồng chủ tể nhìn Trần Mục: "Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại đều có đạo binh, ngươi thì sao?"

"Vẫn chưa có."

Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn thành công dung đạo, nhưng còn chưa ngưng tụ ra đạo binh chân chính.

Hắn nhìn về phía Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại, hai người đều là cường giả tuyệt đỉnh, không ngờ rằng vậy mà lại có đạo binh, đại khái là Tiên Thiên đạo binh, mượn nhờ ngoại lực.

Năm đó Trần Mục nắm giữ Hồng Mông tiên chủng, đáng tiếc, còn chưa trưởng thành thành đạo binh chân chính, nếu như nắm giữ Hồng Mông đạo binh, nhất định có thể đối phó được với chủ tể.

Hồng Mông tiên chủng được Trần Mục đưa cho Trần Dao, chính là hi vọng tiểu muội có thể mượn sức mạnh của tiên chủng, bước lên tuyệt đỉnh, trở thành cường giả sánh ngang chủ tể.

Minh Hồng chủ tể khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đại chiến vị diện, cường giả như mây, nếu như không có đạo binh trợ trận, sẽ rất thiệt thòi."

Trần Mục mỉm cười: "Tiền bối yên tâm, ta sẽ nghĩ cách ngưng tụ ra đạo binh trước đại chiến vị diện, cho dù không thể thành công, ta cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó."

Chỉ có chủ tể mới có thể ngưng tụ ra đạo binh, muốn ngưng tụ ra đạo binh ở cảnh giới tuyệt đỉnh, độ khó rất lớn.

"Đạo binh của ta tạm cho ngươi mượn dùng trước." Vân Mộng Trần cũng tới thần thuyền, trong tay nàng ta tung bay liên hoa màu xanh lam, óng ánh trong suốt, đây không phải là đạo binh bình thường, mà chính là Thiên giai đạo binh của Thiên giai chủ tể.

Minh Hồng chủ tể thấy xong cũng đều có chút động tâm, đạo binh đối với chủ tể mà nói chính là rất quan trọng.

Trần Mục đưa tay tiếp nhận lam liên hoa, có chút phân lượng, giống như nâng hải dương mênh mông, trong mắt Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại tràn đầy vẻ hâm mộ, lam liên hoa mạnh hơn đạo binh trên người bọn họ rất nhiều, bọn họ biết thực lực của Trần Mục xứng đáng nắm giữ loại đạo binh cấp bậc này.

Trong mắt Minh Hồng chủ tể ẩn chứa ý cười: "Lấy thực lực của ngươi, lại cộng thêm Lam Liên đạo binh, muốn giành được thành tích trong đại chiến vị diện cũng không khó."

"Đa tạ tiền bối."

Trần Mục mỉm cười với Vân Mộng Trần.

Vân Mộng Trần không có để ý: "Minh Hồng, lên đường đi, tới Uyên Hải trước còn có thể nghe ngóng tình báo."

"Ngươi cũng muốn đi?"

Minh Hồng chủ tể có phần nghi hoặc.

Cho dù là vị diện siêu cấp, Thiên giai chủ tể cũng không thể tuỳ tiện rời đi, bằng không sẽ dễ có rắc rối.

Vị diện Thâm Lam, bình thường sẽ có hai vị Thiên giai chủ tể trấn thủ vị diện, có hiếm khi có tình huống hai vị Thiên giai chủ tể đồng thời rời đi, Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không lộ diện, Trần Mục, đi theo ta."

"Được thôi, xuất phát."

Minh Hồng chủ tể khởi động thần thuyền màu xanh lam.

Trần Mục tay cầm lam liên hoa, muốn hoàn toàn khống chế được đạo binh này, còn cần thời gian, hắn đi theo Vân Mộng Trần vào bên trong khoang thuyền.

Thần thuyền màu xanh lam vượt qua Tinh Môn, tiến về Uyên Hải, trong gian phòng trên khoang thuyền, Vân Mộng Trần lạnh giọng nói: "Ngồi xuống, ta giúp ngươi khống chế đạo binh."

"Đa tạ tiền bối."

Trần Mục và Vân Mộng Trần ngồi xếp bằng đối diện nhau.

"Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi có nhớ?" Vân Mộng Trần nhếch miệng lên, trong mắt mang theo ý cười.

Trần Mục hơi mỉm cười: "Theo nhu cầu thôi, nếu thật sự tốt với ta, ngươi sẽ không hại ta."

Vân Mộng Trần dùng thần niệm truyền âm nói: "Tại vị diện Thâm Lam ta chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Sáng Thế mẫu thần, nàng muốn ta lưu lại Tuyệt Sinh Chú trong cơ thể ngươi."

Ánh sáng màu xanh lam nhu hòa vây quanh hai người, lam liên hoa trong tay Trần Mục hóa thành dòng nước, bao bọc lấy thân thể của hắn, cảm giác kia rất ấm áp.

Đầu ngón tay Vân Mộng Trần đặt ở trước người Trần Mục, toàn bộ dòng nước màu xanh lam rót vào trong cơ thể hắn.

Thần hồn Trần Mục nhìn vào trong, nhìn thấy đại dương màu xanh lam trong cơ thể, cỗ năng lượng kia rất nhu hòa.

"Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền."

"Cỗ sức mạnh này nhìn như sóng cả không dữ, kỳ thật thầm giấu sát cơ, ba vạn dặm nhược thủy, lông hồng không nổi, chủ tể khó vượt, nhìn cho thật kỹ."

Vân Mộng Trần thu tay lại, trước người xuất hiện hình ảnh, nàng ta đem phương pháp sử dụng đạo binh thông qua cách chiếu giao cho Trần Mục, hắn tập trung tinh thần mà nhìn.

Không biết trải qua bao lâu thời gian.

Thân thể Trần Mục bỗng nhiên hóa thành dòng nước.

Thời điểm hắn khống chế đạo binh của Vân Mộng Trần, cũng đồng thời khống chế vô thượng đạo của vị diện Thâm Lam.

Đạo binh lam liên không phải Tiên Thiên đạo binh, mà là Vân Mộng Trần thông qua Hậu Thiên tu luyện, được ngưng tụ thành từ đại đạo, là vô thượng đạo của vị diện Thâm Lam.

Vân Mộng Trần dùng thần niệm truyền âm nói: "Trần Mục, đại chiến vị diện có thể chặt đứt cảm ứng của Sáng Thế mẫu thần, đến lúc đó ngươi dùng đạo binh của ta giải trừ Tuyệt Sinh Chú."

Trong mắt Trần Mục mang theo nghi hoặc: "Ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ bị trừng phạt?"

"Ngươi cho rằng ta thích ngươi cỡ nào, người tu đạo, sợ nhất chính là bận lòng."

Vân Mộng Trần không có cảm giác với Trần Mục, tại vị diện Thâm Lam nàng ta sẽ bị Sáng Thế mẫu thần giám thị, rời khỏi vị diện Thâm Lam nàng ta mới dám nói những lời này với Trần Mục.

"Đa tạ tiền bối."

"Không cần cám ơn ta, tận lực chen vào mười vị trí đầu, đại chiến vị diện tàn khốc hơn ngươi nghĩ rất nhiều, cho dù là những vị diện xếp hạng thấp kia cũng đều không dễ đối phó."

"Đã hiểu."

Trần Mục chắp tay cảm tạ Vân Mộng Trần.

Vân Mộng Trần đứng dậy: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trước khi đến Uyên Hải, ta sẽ thông báo cho ngươi."

Trần Mục nhìn Vân Mộng Trần rời khỏi phòng, hắn đang suy nghĩ Uyên Hải ở nơi nào, nếu như cách bỉ ngạn rất gần, thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi đường.

Bình Luận (0)
Comment