Đối với lí do thoái thác như thế này của hắn, vẻ mặt của cường giả tuyệt đỉnh chung quanh khác nhau, bọn họ hồi tưởng lại, vừa rồi hình như Trần Mục cũng không có sử dụng bản lĩnh đặc biệt gì.
Long Khiếu Thiên không khỏi lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là bởi vì một quyền khi nãy của ta?"
Cho dù là thật hay giả, ánh mắt của cường giả tuyệt đỉnh có mặt ở đây đều tập trung ở trên người Trần Mục, còn có cường giả tuyệt đỉnh chạy đến, có đạo bóng người vĩ ngạn đứng trong sương mù dày đặc, nhìn không rõ ràng, có tiên tử tuyệt mỹ sau lưng mọc hai cánh nhẹ nhàng đáp xuống, còn có cường giả đáng sợ đứng ở đằng xa xem chừng.
Chỗ cao trên đạo đài, Phần Vũ đến từ vị diện đứng đầu xuất hiện ở trước mặt Trần Mục, toàn thân hắn ta tản ra uy áp mạnh mẽ, nhàn nhạt nói: "Đạo hữu, có thể đem viên ngọc thạch trong tay ngươi kia cho ta mượn quan sát một lát hay không."
"Không cho mượn."
Trần Mục không chút do dự cự tuyệt.
Viên ngọc thạch kia là chí bảo, Trần Mục biết tính toán của bọn họ, tuyệt đỉnh xung quanh đều ngấp nghé hắn, cổ thành nghiêm cấm tranh đấu, cho nên Trần Mục không có để ý, cho dù là vị diện Sâm La cũng không thể gây nên chuyện gì.
"Ta có Vũ Hóa Cổ Kinh, không biết có thể trao đổi với đạo hữu không." Tiên tử sau lưng mọc hai cánh trắng như tuyết đi tới gần, Yên La khom mình hành lễ: "Tỷ tỷ."
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Chờ sau khi ta nghiên cứu qua, có thể cân nhắc trao đổi."
Bạch Thanh Tuyết hơi hơi khom người: "Vậy được, nếu như đạo hữu có ý nghĩ, có thể tùy thời liên hệ với ta, Vũ Hóa Cổ Kiinh của vị diện Quang Minh bọn ta có thể không ngừng thuế biến, đi về hướng đại đạo cuối cùng, sẽ có trợ giúp đối với đạo hữu."
Phần Vũ cường thế nói: "Đạo hữu, nếu như ngươi đem viên ngọc thạch kia cho ta mượn quan sát, vị diện Sâm La bọn ta có thể kết làm minh hữu với vị diện Thâm Lam."
Hai mắt Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung tỏa sáng, nếu như có thể có được sự trợ giúp của vị diện đứng đầu, bọn họ nhất định có thể lấy được thành tích ở trong đại chiến vị diện.
Nghe vậy, cường giả tuyệt đỉnh chung quanh cảm giác được sự không ổn sâu sắc, nếu như vị diện Sâm La bảo vệ vị diện Thâm Lam, vị diện Hư Không liên hợp với vị diện Ám Ảnh cũng không dám ra tay với vị diện Thâm Lam, sẽ làm loạn rất nhiều kế hoạch vốn có.
Trần Mục mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, ta không cần sự trợ giúp của ngươi."
Hắn không có để ý Phần Vũ, cho dù hắn ta đến từ vị diện đứng đầu, nắm giữ sức mạnh cường đại.
Mạc Cửu Nhi ở gần đó vây xem, khóe miệng nàng ta hơi hơi giương lên, khẽ cười nói: "Hắn hẳn là không có thời gian quản chúng ta, hơn nữa còn có thể giúp chúng ta giải quyết rất nhiều phiền phức."
Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng đều không nói gì, bọn họ có thể phát giác được sự đáng sợ của Trần Mục.
Trong mắt Phần Vũ ẩn chứa sự tức giận, thân là cường giả tuyệt đỉnh của vị diện đứng đầu, lại bị Trần Mục khinh thường, hắn ta không có nhiều lời, trong mắt mang theo ý cười lạnh, sau đó lại trở lại trên đạo đài.
Biểu cảm của Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung nghiêm túc, lúc này đáy lòng vừa buồn vừa vui, bọn họ biết rõ, hành động của Trần Mục sẽ khiến Phần Vũ bất mãn, đến lúc đó khẳng định sẽ có rắc rối lớn.
Trần Mục không để ý đến ánh mắt của đám cường giả tuyệt đỉnh nữa, hắn nhún người nhảy lên, đi tới trên đạo đài chỗ cao, vị trí thấp hơn Phần Vũ và Chu Vạn Cổ rất nhiều.
Chỗ đạo đài càng cao, áp lực cần phải chịu càng lớn, tạo hóa lấy được càng phong phú.
Nếu như muốn ngộ đạo ở chỗ này, tất nhiên là phải tranh lấy vị trí cao hơn, vị trí của Trần Mục, không khỏi khiến cho mọi người hoài nghi thực lực chân thật của hắn, trong lúc bọn họ đang suy đoán, lại có một giọt kim quang rơi xuống trên người Chu Vạn Cổ.
Quanh thân Chu Vạn Cổ trải rộng áng vàng, thụy quang như dệt chéo vào nhau, giống như kim liên nở rộ.
"Thiên phú thật khủng khiếp!"
"Thực lực của hắn ta có thể xếp vào mười vị trí đầu."
"Ta nghe nói thực lực của Chu Vạn Cổ ở trong vị diện Luân Hồi thuộc vào hạng chót, hắn ta đã cường đại như thế, thì hai vị tuyệt đỉnh còn lại của vị diện Luân Hồi rốt cuộc mạnh tới cỡ nào."
Vẻ mặt của cường giả tuyệt đỉnh xung quanh ngưng trọng.
Chu Vạn Cổ có thể liên tiếp thu hoạch được hai giọt nguyên dịch ngộ đạo, đây là sự công nhận của cổ thụ.
Lần lượt có cường giả tuyệt đỉnh ngồi xếp bằng trên đạo đài, muốn giành được tạo hóa.
Yên La chủ động tới gần Lâm Thanh Đại, nàng ta chủ động ném ra cành ô liu, muốn lôi kéo vị diện Thâm Lam.
Lâm Thanh Đại đương nhiên sẽ không từ chối, hiện tại vị diện Thâm Lam trở thành bia ngắm, có thể nhận được sự ủng hộ của vị diện Quang Minh, có lẽ có thể thay đổi cục diện.
"Hầy!"
Long Khiếu Thiên đang thở dài! Hắn ta cảm thấy phần tạo hóa kia vốn dĩ thuộc về mình, là bị Trần Mục nhặt đi mất.
Trên đạo đài, Trần Mục hồi tưởng hình ảnh lóe lên trong đầu khi nãy, có đạo thân ảnh mông lung tung chưởng về phía trước, quy tắc trật tự chung quanh lần lượt bị phá nát, ngay cả đại đạo cũng bị tiêu diệt, thế bất khả kháng, thời không dập dờn, giống như một bàn tay lớn đẩy mạnh dòng sông thời gian.
Trần Mục bỗng nhiên nhìn về phía bàn tay, vẻ mặt hắn nghiêm túc, đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia chưa từng biến mất, mà chính là tan vào trong máu thịt của hắn, ở trong tay hắn.
"Đạo chưởng ấn này có liên quan tới ta!"
Trần Mục có thể kết luận, đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia, có liên quan tới quá khứ của hắn.
Một chưởng kia thế bất khả kháng, cho dù là Trần Mục của hiện tại, cũng không thể đuổi kịp.
Trần Mục nhắm mắt lại, hắn bắt đầu ngộ đạo, Hoàng Kim Cổ Thụ ở trước mặt chiếu rọi trong thức hải.
Tại thời điểm Trần Mục ngồi xếp bằng ngộ đạo, chung quanh cũng có rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh đang vây xem hắn.
"Các ngươi nhìn."
Có cường giả tuyệt đỉnh phát hiện dị thường.
Bia đá xanh hằng cổ trường tồn bị đánh nát, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chấn động, thì Hoàng Kim Cổ Thụ trước mắt lại xuất hiện dị biến.