Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 807 - Chương 807: Cổ Thành Tụ Họp (2)

Chương 807: Cổ Thành Tụ Họp (2)

Bia đá xanh cũng là nơi kiểm nghiệm thực lực, là nguyên nhân chủ yếu khiến cường giả tuyệt đỉnh không muốn thử.

"Thử xem sao."

Trần Mục đi về phía bia đá xanh.

Hắn cảm thấy đạo thủ chưởng ấn kia rất đặc biệt.

Yên La có thể cảm giác được Trần Mục không tầm thường, có thể đại diện cho vị diện thứ chín xuất chiến, nhất định là cường giả thâm tàng bất lộ, cho nên muốn nhân cơ hội nhìn xem thực lực của hắn.

Lâm Thanh Đại không có ngăn cản, nàng ta biết thực lực của Trần Mục, cường giả chung quanh đều quăng ánh mắt tới.

"Đó là ai?"

"Trần Mục, trợ thủ do vị diện thứ chín bọn ta mời, hắn rất lợi hại." Diệp Thương Khung trịnh trọng nói.

"Nghe nói vị diện Chi Tử của vị diện Thâm Lam bị giết, tên Trần Mục kia có thể đánh đồng được với vị diện Chi Tử? Vị diện Thâm Lam có lẽ không thể đi xa."

"Vậy cũng không chắc."

Đám cường giả tuyệt đỉnh nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại khẩn trương nhìn Trần Mục.

Mạc Cửu Nhi rất hứng thú nhìn về phía Trần Mục, Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng nhao nhao nhìn về phía Trần Mục, cường giả ở chỗ cao trên đạo đài ngược lại không có để ý.

Trần Mục thuận theo bậc thang mà lên, cường giả tuyệt đỉnh xung quanh đều cảm nhận được áp lực, rõ ràng hắn không có phóng thích uy áp, lại không giận tự uy.

Cường giả tuyệt đỉnh chung quanh rất khó nhìn ra thực lực của Trần Mục, bọn họ đều rất chờ mong hắn có thể đỡ được đạo chưởng ấn kia hay không, Long Khiếu Thiên nhìn Trần Mục đi tới trước bia đá xanh, không khỏi hừ lạnh: "Đạo chưởng ấn kia không phải thứ cường giả tuyệt đỉnh có thể chống đỡ, không cần uổng phí sức lực."

Tần Trường Sinh đứng chắp tay, ánh mắt híp lại, trầm giọng nói: "Ta nghe nói đạo chưởng ấn kia là do cường giả tuyệt đỉnh lưu lại, nhưng thứ mạnh thật sự là tấm bia đá kia, trải qua tang thương, vẫn như cũ sừng sững không đổ."

Không ít cường giả tuyệt đỉnh gật đầu, Tần Trường Sinh đến từ vị diện Thiên Hoang, mặc dù bây giờ là vị diện xếp hạng thứ hai mươi, nhưng đã từng là vị diện xếp hàng thứ nhất, lời của hắn ta vẫn có độ tin cậy rất cao.

Long Khiếu Thiên cau mày: "Thời điểm ta xuất quyền, có trực giác, phảng phất như có cường giả vung chưởng đánh tới, loại cảm giác kia khiến sau lưng ta phát lạnh."

Nếu như đối phương thật sự là cường giả tuyệt đỉnh, vậy khoảng cách chênh lệch thực lực giữa bọn họ giống như sông lớn.

Đám cường giả tuyệt đỉnh nhìn đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia, ánh mắt ngưng trọng, nhìn mà phát sợ.

Bên trên bậc thang đá xanh, vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt, hắn đưa tay phải ra, sau đó đặt ở phía trên bia đá xanh, vừa vặn khớp với đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia.

"Hửm?"

Nét mặt của đám cường giả tuyệt đỉnh kinh ngạc.

Long Khiếu Thiên trừng to mắt, hắn ta không thể tin được, Trần Mục có thể đặt tay ở trên bia đá xanh, hơn nữa còn kín kẽ vừa khớp, đây là trùng hợp?

"Đây là tình huống gì?"

"Chẳng lẽ Trần Mục có thể miễn dịch được với công kích của đạo thủ chưởng ấn kia, hắn dùng thủ đoạn gì?"

Đôi mắt đẹp của Yên La ngậm ý cười, lẩm bẩm nói: "Thú vị, xem ra là minh hữu đáng để kết giao."

Mặt mày Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung tràn đầy tự hào, bọn họ biết Trần Mục rất mạnh, nhưng cũng không ngờ rằng hắn lại có bản lĩnh lợi hại như thế.

Cường giả tuyệt đỉnh bên dưới đạo đài đều nhìn chằm chằm Trần Mục, Minh Sát đến từ vị diện Ám Ảnh chau mày, hắn ta một mực quan sát Trần Mục, lại không cách nào nhìn thấu được.

Bên cạnh Minh Sát là Huyền Di cường giả tuyệt đỉnh của vị diện Hư Không, một thân áo đen, cũng không thu hút sự chú ý của người khác, thường thường người không đáng chú ý, càng có uy hiếp.

Bọn họ vốn đang thương lượng nhằm vào vị diện Thâm Lam, bây giờ thấy Trần Mục, vẻ mặt trở nên căng thẳng.

Trần Mục dễ như trở bàn tay đặt tay lên phía trên bia đá xanh, khối bia cổ này đứng sừng sững ở nơi đây năm tháng dài đằng đẵng, chỉ có đạo chưởng ấn nhàn nhạt lưu lại, hằng cổ trường tồn, bia đá cùng đạo chưởng ấn kia ai mạnh ai yếu, không người biết được.

"Đây là chuyện gì?"

Sâu trong ánh mắt Trần Mục cũng mang theo nghi hoặc, hắn không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, bàn tay liền đặt ở phía trên thạch bia dễ như trở bàn tay.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ rất có khiêu chiến.

Đạo chưởng ấn nhàn nhạt vừa vặn khớp với bàn tay của Trần Mục, còn mang theo độ ấm.

Quanh thân Trần Mục nổi lên ánh sáng kim sắc, đạo ánh sáng kia xông lên bầu trời, ngang qua thương khung, cường giả tuyệt đỉnh chung quanh không khỏi lui lại, ngay cả các chủ tể bên ngoài Uyên Hải cổ thành cũng phát hiện ra, nhao nhao nhìn lại.

Minh Hồng chủ tể trầm giọng nói: "Bên trong Uyên Hải cổ thành lại xuất hiện sinh linh cấp bậc quái thai."

"Có lẽ là hắn."

Khóe miệng Vân Mộng Trần hơi hơi giương lên.

Ở dưới cây cổ thụ, đám cường giả tuyệt đỉnh tại chỗ cao trên đạo đài ào ào mở mắt ra, từng đôi mắt rực rỡ sáng chói nhìn chằm chằm Trần Mục.

Cho dù là cường giả tuyệt đỉnh của vị diện xếp ở thứ hạng trên cũng lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng Trần Mục có thể đỡ được đạo chưởng ấn kia.

Răng rắc!

Phía trên bia đá xanh cổ xưa xuất hiện vết nứt, sau đó cả khối bia đá cao lớn hóa thành lưu quang, một khối ngọc thạch màu vàng nhạt cỡ bằng ngón cái bay lơ lửng ở giữa không trung.

Khối ngọc thạch kia chiếu ra đường vân cổ xưa, bên trong ngọc thạch có đường vân cực kỳ tinh diệu.

Bên trong ngọc thạch, còn ẩn chứa năng lượng đặc thù, tảng đá kia có giá trị không nhỏ, Trần Mục không chần chờ, hắn trực tiếp thu vào, không ít cường giả tuyệt đỉnh chung quanh để lộ ra ánh mắt tham lam.

Giây phút bia đá bị vỡ nát, toàn bộ Uyên Hải cổ thành chấn động kịch liệt, kim quang ngút trời, vẻ mặt của chủ tể bên ngoài cổ thành đều căng cứng, lão giả dưới cây cổ thụ ngoài thành mở mắt ra, trong mắt nổi lên ánh sáng, dường như nhớ ra cái gì đó.

Yên La liên bước nhẹ nhàng, nàng ta xuất hiện ở bên cạnh Trần Mục, cười chúc mừng nói: "Trần huynh, thật lợi hại, không ngờ ngươi có thể đánh vỡ được tấm bia đá kia."

Trần Mục lại lắc đầu cười khẽ: "Không phải ta làm, chỉ là tấm bia đá kia vốn dĩ đã sắp vỡ nát, ta đúng lúc để bàn tay lên mà thôi."

Bình Luận (0)
Comment