Áo bào của Lâm Thanh Đại đều bị cắt rách, ho ra đầy máu, thực lực của nàng ta không cách nào ngăn cản được Kim Khôi.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La nhíu mày, bọn họ muốn ngăn cản Kim Khôi, Phần Vũ cười lạnh nói: "Đối thủ của các ngươi là ta, xem chiêu."
Mọi người đều bị giam chân, xung quanh không có cường giả có thể xuất thủ tương trợ, trước mặt Kim Khôi lại không có trở ngại, Tần Trường Sinh ở phía xa nhàn nhạt nói: "Chúng ta có cần ra tay tương trợ hay không, nói không chừng hắn sẽ cảm kích chúng ta."
Mạc Cửu Nhi cười lạnh nói: "Hắn cứ chết như vậy thì cũng đáng tiếc, nhưng hắn tuyệt sẽ không chết ở chỗ này, thừa dịp hiện tại, chúng ta tiếp tục tìm kiếm tạo hóa."
Cường giả của vị diện Thiên Hoang không có tham dự, bọn họ tiếp tục tìm kiếm tạo hóa, còn có một bộ phận cường giả đang vây xem, trong mắt bọn họ cường giả bên trong chiến trường đều là con mồi, nếu ai bị thương lạc đàn, khẳng định sẽ được "chăm sóc".
Kim Khôi lạnh nhạt nhìn Trần Mục: "Ta sẽ mang thi thể của ngươi về, để ngươi vĩnh sinh."
Nghe đồn cường giả của vị diện Tử Linh đều là người vĩnh sinh, nhục thể của bọn họ giống như lửa của thể xác, linh hồn dập tắt, chôn dưới đất nhiều năm sau sẽ xuất hiện linh hồn mới, linh hồn sẽ mới vẫn kế thừa sức mạnh lúc đầu.
Kim Khôi ném trường mâu trong tay ra.
Tiếng xé gió vang lên, Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra, hắn vốn muốn cưỡng ép xuất thủ, nhưng một ý niệm vang lên trong thức hải: "Để ta tới."
Giọng nói kia âm vang có lực.
Kiếm quang mang theo hàn mang chiếu sáng thiên địa.
Soạt!
Kim Khôi bị đẩy lui.
Trường mâu trong tay hắn ta cũng đang chấn động, còn có màu xanh đồng xanh biếc rơi xuống, đôi mắt Kim Khôi ngưng lại, hắn ta nhìn chằm chằm thân ảnh đỏ thẫm cách đó không xa, không dám khinh thường.
Váy dài đỏ thẫm của Vong Sơ phấp phới trong gió, ánh mắt nàng ta sắc bén, khinh thường chúng sinh.
Kim Khôi đánh tới lần nữa, trường thương trong tay hắn ta bắn ra sức mạnh kinh khủng, lục quang tràn ngập.
Vong Sơ tay nắm kiếm chỉ, kiếm quang rực rỡ chói mắt hoành không xuất thế, một kiếm kia chém ra tất cả trật tự quy tắc, không gian bị cắt chém ngay ngắn.
Răng rắc!
Trường mâu trong tay Kim Khôi gãy thành hai đoạn.
Cường giả chung quanh đều bị dọa cho phát sợ, Phần Vũ và đám người Bạch Thanh Tuyết nhao nhao dừng tay, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chiến trường cách đó không xa.
Mọi người nhìn Vong Sơ, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc, Phần Vũ lẩm bẩm nói: "Đó là đạo binh sao?"
Yên La kinh ngạc nói: "Không ngờ rằng trên người Trần Mục còn có chí bảo như thế, có ý thức của chính bản thân mình, đạo binh tầm thường đều không thể thông linh như vậy."
Kim Khôi đưa tay, một thanh cốt kiếm xuất hiện ở trong tay, chung quanh từng trận gió lạnh, mọi người phảng phất như đặt mình vào bên trong núi thây biển máu, cỗ uy áp kia mạnh tới đáng sợ.
Vong Sơ mặt không biểu cảm, đôi mắt sắc bén dường như có thể giết người, Kim Khôi cũng không dám đối mặt với nàng ta.
Đùng!
Kim Khôi cử động, hắn ta vung cốt kiếm, u quang dài đến mấy ngàn trượng đột nhiên rơi xuống, mặt đất xuất hiện vết nứt, đôi mắt Vong Sơ híp lại, trong con ngươi vọt ra ánh sáng sắc bén, hai ánh mắt xuyên qua hư không.
Mọi người phát giác được hàn ý, tựa như rơi vào hầm băng, u quang bị hai ánh mắt chặt đứt.
Kim Khôi bị hai ánh mắt kia nhắm trúng, hắn ta không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể chống chọi trực diện, đỉnh đầu bị một ánh mắt mở ra, một cánh tay bị chém đứt.
Tay đứt rơi vào bên trong hồ Thái Dương, dấy lên hỏa quang hừng hực, Kim Khôi bị sự cường đại của Vong Sơ làm cho kinh hãi, chạy trối chết, cường giả chung quanh đều là khiếp sợ.
Vong Sơ ngắm nhìn bốn phía, chỗ ánh mắt đến, tuyệt đỉnh chung quanh đều sợ mất mật, đám tuyệt đỉnh cường giả Minh Sát càng là chạy trối chết.
Cuối cùng ánh mắt của Vong Sơ rơi vào trên thân Phần Vũ, Phần Vũ nắm nắm đấm, hắn ta bị ép rời đi.
Trần Mục nhìn bóng lưng của Vong Sơ, có loại cảm giác quen thuộc: "Đa tạ tiền bối."
Vong Sơ hóa thành đế kiếm trở lại bên người Trần Mục, Trần Mục có thể cảm giác được, năng lượng bên trong đế kiếm đã tranh thủ thời gian, đó là tất cả những gì nó có thể làm vì Trần Mục.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều nhẹ nhàng thở ra, Diệp Thương Khung vội vàng đi thăm dò xem tình huống của Lâm Thanh Đại, đám người Cổ Trần cũng không hề rời đi.
Nơi xa, có cường giả thất vọng nói: "Đám người Phần Vũ vậy mà lại chạy, thật kinh hãi mà."
"Đúng thế, thanh kiếm này rất mạnh, nhưng nếu như thật sự có uy lực chém giết chủ tể, bọn họ có thể chạy thoát?" Lại có cường giả phát ra lời trào phúng.
Thanh niên cầm đầu lại khẽ cười nói: "Bọn họ là thông minh, đều không muốn liều tới ngươi chết ta sống, Trần Mục này đoán chừng là phiền phức lớn, về sau đừng trêu chọc hắn."
"Vâng, đại ca."
Hai người ào ào gật đầu, chiến đấu kết thúc, tuyệt đỉnh cường giả chung quanh nhao nhao rời đi.
Trần Mục dung hợp Thái Âm và Thái Dương trong cơ thể, hai cỗ sức mạnh thành công dung hợp, hắn đứng dậy, đại đạo chấn động, đạo âm huyền diệu đang vang vọng.
"Hắn thành công rồi!"
Trong mắt Yên La mang theo sự thưởng thức.
Trần Mục đứng dậy, dưới chân hắn xuất hiện m Dương Đồ Đằng, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ.
"Chúc mừng."
Bạch Thanh Tuyết phát ra lời chúc mừng.
Trần Mục chắp tay ôm quyền với mọi người: "Đa tạ các vị hết sức giúp đỡ, nếu như có chỗ cần tại hạ, cứ mở miệng."
Cổ Trần và Lâu Nguyệt Cơ mỉm cười, bọn họ cũng không bỏ quá nhiều lực, cùng lắm là có hiệu quả uy hiếp, nhưng mà Bạch Thanh Tuyết và Lâm Thanh Đại các nàng xuất lực rất nhiều.
Bạch Thanh Tuyết lạnh nhạt nói: "Chúng ta là minh hữu, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, đại chiến vị diện vừa mới bắt đầu, còn có rất nhiều tạo hóa chưa có mở ra."
Trần Mục không có để ý tạo hóa, hắn đi tới bên cạnh Lâm Thanh Đại, lấy tay ấn lấy vết thương của nàng ta, rất nhanh, vết thương của Lâm Thanh Đại liền khép lại.
"Đa tạ Trần đại ca."
"Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng."
"Ta dự định dẫn bọn họ đi tìm tạo hóa trước, các vị có hứng thú cùng đi không?"
Lâu Nguyệt Cơ lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, ta còn có việc, về sau lại liên hệ."