Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 830 - Chương 830: Mạng Sống Ngàn Cân Treo Sợi Tóc (3)

Chương 830: Mạng Sống Ngàn Cân Treo Sợi Tóc (3)

Sức mạnh Thái m và sức mạnh Thái Dương che chở cho Trần Mục, đám người Âm Cửu U bị cản ở bên ngoài, Đế Phần Thiên nhàn nhạt nói: "Trò hề dừng ở đây thôi."

Uy áp đáng sợ xuất hiện, Đế Phần Thiên xuất thủ lần nữa, trường mâu mang theo thiên hỏa vạch phá bầu trời, chớp mắt lao tới, hai con đại long Thái m và Thái Dương bị đồng thời xuyên thủng, Trần Mục đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng, lúc này muốn tránh đã chậm.

Thình thịch!

Trường mâu sắc bén xuyên thủng lồng ngực Trần Mục, trực tiếp đâm ra lỗ thủng ở trên người hắn, cường giả chung quanh đều cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của Đế Phần Thiên.

Đó là sức mạnh nghiền ép Địa giai chủ tể.

Đế Phần Thiên từ bên trong sương mù bước ra, lộ ra chân dung, hắn ta thân mặc hỏa diễm trường bào, giống như Đế Tôn cao cao tại thượng, giữa hàng mày ẩn chứa sự cao ngạo nhìn xuống chúng sinh.

Cường giả chung quanh đều cảm nhận được áp lực.

Trần Mục đứng dậy, thương thế ở ngực hắn đang khép lại, Kiếm Nam Sơn nhíu mày: "Làm sao có thể, sao hắn có thể không sao cả."

Nghịch Càn Khôn nhìn thương thế của Trần Mục khép lại, lẩm bẩm nói: "Thời gian quay lại, xem ra hắn có dày công tôi luyện về điều khiển thời gian, nếu như có thể hiểu rõ thời gian, có lẽ có thể khiến cho Đế Phần Thiên gặp phải chút phiền phức."

Vị diện Luân Hồi và vị diện Trường Sinh là ba vị diện có xếp hạng đứng đầu, Nghịch Càn Khôn và Đế Phần Thiên cũng là cường giả mạnh nhất của mỗi vị diện, hiện tại Đế Phần Thiên xuất thủ, cường giả chung quanh tập trung tinh thần đứng nhìn.

Nơi xa, cường giả của vị diện Ám Ảnh và vị diện Hư Không đang chuẩn bị vây công Trần Mục.

m thanh của ốc biển vang lên.

Hình chiếu của thiên quân vạn mã lao ra.

Huyền Di cười lạnh nói: "Tìm chết."

Một mình Diệp Thương Khung nghênh chiến với bốn vị chủ tể cường đại, muốn cản bọn họ lại, tranh thủ thời gian cho Trần Mục, rất nhanh tiếng kèn của ốc biển đã biến mất không thấy đâu nữa.

Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.

Vân Mộng Trần tận mắt nhìn thấy tên của Diệp Thương Khung biến mất ở trên cổ thụ, Lâm Thanh Đại khẽ lắc đầu, vẻ mặt các cường giả của vị diện Thâm Lam đều ngưng trọng.

Đối với Lâm Thanh Đại mà nói, mặc dù vòng thứ nhất bị đào thải ra ngoài, nhưng nàng ta thu hoạch được tạo hóa ở vùng đất Khư Tịch, khoảng cách đến Địa giai chủ tể chỉ vẻn vẹn một bước, trở lại vị diện Thâm Lam cũng sẽ được trọng điểm bồi dưỡng.

Vẻ mặt Minh Hồng ngưng trọng nói: "Diệp Thương Khung gặp phải nguy hiểm, Trần Mục nhất định cũng có rắc rối lớn."

Vân Mộng Trần nhìn chằm chằm tên của Trần Mục, nếu như tên của hắn biến mất, xếp hạng của vị diện Thâm Lam sẽ bị trượt xuống rất nhiều, khí vận của vị diện cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Vùng đất Khư Tịch, bên ngoài, rất náo nhiệt, đại bộ phận cường giả đều ở gần đó.

Đám người Lâm Nhược Khê ở phía xa, không thể tới gần, bởi vì có cường giả quay lưng về phía bọn họ, uy áp mạnh mẽ khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tấm lưng kia gần ngay trước mắt, mang theo lực áp bách cường đại, Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều cảm thấy hô hấp khó khăn, chỉ có vẻ mặt Lâm Nhược Khê bình tĩnh.

"Cơ Thái Uyên."

Vẻ mặt Lâm Nhược Khê lạnh nhạt.

Cơ Thái Uyên là vị diện Chi Tử của vị diện Sâm La, vị diện Chi Tử của vị diện đứng đầu, thực lực mạnh, không nghĩ cũng biết, ngay cả hắn ta đều tham gia xuất thủ vào chuyện này, có thể biết phiền phức của Trần Mục lớn đến bao nhiêu.

"Tốt nhất đừng tham gia náo nhiệt." Cơ Thái Uyên quay người, nụ cười quỷ dị, ánh mắt của hắn ta càng yêu dị hơn, đó là trọng đồng, chảy ánh sáng thần bí.

Bạch Thanh Tuyết và Yên La không dám nhìn thẳng vào hắn ta, Lâm Nhược Khê mỉm cười, bình tĩnh nói: "Náo nhiệt như vậy, không đi xem mới là đáng tiếc."

Cơ Thái Uyên giữ im lặng, hắn ta đứng ở nơi đó, giống như núi cao, núi cao không cách nào vượt qua được.

Trong chiến trường.

Ngực Trần Mục hoàn toàn khép lại.

Đế Phần Thiên xuất thủ lần nữa, hắn ta đánh một quyền cách không, trong hư không xuất hiện một bàn tay lớn, trực tiếp siết Trần Mục ở trong tay, sức mạnh đáng sợ khiến cho không gian vỡ nát.

Bất diệt quang huy bên ngoài cơ thể Trần Mục đều đang mờ nhạt đi, cỗ sức mạnh kia còn kinh khủng hơn so với cấm chế của vùng đất Khư Tịch, trật tự quy tắc biến mất, không cách nào trốn thoát.

"Đây chính là thực lực của Đế Phần Thiên, thật là khủng khiếp, Trần Mục ở trong tay hắn ta không có chút lực trở tay nào." Có cường giả không khỏi cảm khái.

Tiên tử tóc vàng nghi ngờ nói: "Sao hắn không phản kháng, tiếp tục như vậy, hẳn là chắc chắn phải chết."

Chu Vạn Cổ trầm giọng nói: "Hắn không phải không phản kháng, mà là không có cơ hội."

Nghịch Càn Khôn nhàn nhạt nói: "Sai, hắn là muốn chống đối với công kích của Đế Phần Thiên để đột phá."

"Tên này cũng quá xem thường Đế Phần Thiên." Tiên tử tóc vàng nghe vậy kinh hãi.

Đế Phần Thiên nắm chặt nắm đấm, bàn tay lớn hỏa diễm co vào, bất diệt quang huy trên người Trần Mục càng mờ nhạt hơn, đến sau cùng hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Trần Mục không tiếc lấy nhục thân làm tấm chắn, cũng phải tranh thủ thời gian ngưng tụ đạo binh ở trong cơ thể.

Kim Liên bảy màu dần dần mờ nhạt, ánh sáng của Kiếm Thai càng ngày càng mạnh, nhục thể của hắn chịu đựng áp lực cực lớn, da thịt ma sát ra ánh lửa, xương cốt phát ra tiếng cót két, huyết dịch vang dội lôi âm.

Kiếm Nam Sơn không dám buông lỏng hoang mang lo lắng: "Nhục thân của tên này thế mà lại biến thái như vậy!"

Phần Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Trần Mục không chết, chúng ta đều sẽ không có ngày sống tốt lành."

"Yên tâm, hôm nay hắn chắc chắn phải chết." Trong mắt Âm Cửu U mang theo lãnh ý, xung quanh nhiều cường giả như vậy, không khác nào bắt rùa trong hũ, chỉ là vấn đề thời gian.

Đế Phần Thiên buông tay ra, trên mặt hắn ta nở nụ cười âm trầm, sau đó đưa tay hướng về phía trước, sau lưng xuất hiện vô số đạo trường kiếm bốc lên thiên hỏa.

Đám người Kiếm Nam Sơn thấy thế trốn đi càng xa, Trần Mục vẫn đứng ở giữa không trung, không nhúc nhích chút nào, hắn thậm chí nhắm mắt lại, cường giả chung quanh đều ngừng thở.

Bình Luận (0)
Comment