"Hắn còn chưa có chân chính bất hủ!" Đế Phần Thiên nhìn Vô Tưởng, vẻ mặt hờ hững.
Vô Tưởng đang ở trạng thái kim cang trừng mắt, hắn ta bỗng nhiên dậm chân, lôi đài đều xuất hiện vết nứt, sau đó cấm chế lan tràn, hắn ta dùng sức mạnh kim cang phong tỏa bốn phía.
Trần Mục bị sức mạnh mạnh mẽ khóa chặt, chuyển động của hắn trở nên chậm chạp, Vô Tưởng chấp tay hành lễ, giống như đập ruồi đánh về phía Trần Mục.
Phật quang phổ chiếu, áp chế Trần Mục, hắn không cách nào thi triển được kiếm chỉ, chỉ có thể căng hai tay ra, song chưởng va nhau với song chưởng của Vô Tưởng, vai Trần Mục có vết thương bị xé rách, có kiếm quang tràn ra, bả vai đang chảy máu.
Trong con ngươi của Vô Tưởng vọt ra cột sáng năng lượng, trong đôi mắt Trần Mục mang theo ánh sáng sắc bén.
Nhưng mà hai đạo "ánh mắt" cũng không có gặp gỡ, ánh mắt của Trần Mục rơi vào trên cánh tay Vô Tưởng, chỗ đó đúng là nơi hắn nhiều lần công kích.
"Ánh mắt" của Vô Tưởng rơi vào vai trái của Trần Mục, cũng đánh trúng nhược điểm của hắn.
Đùng!
Vô Tưởng và Trần Mục đồng thời bị đẩy lui.
Vai trái Trần Mục vỡ nát tại chỗ, cánh tay trái chẳng khác gì bị phế đi, Vô Tưởng lui khỏi hình thái kim cang, nhưng cánh tay cũng bị thương, trên mặt hắn ta khôi phục nụ cười.
Nhìn thấy bọn họ lưỡng bại câu thương, cường giả trên đạo đài đều lộ ra nụ cười vui mừng, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều rất căng thẳng, cường giả của vị diện Cực Lạc lộ ra mười phần bình tĩnh, ngược lại là vị diện Sâm La cùng vị diện Trường Sinh có chút khẩn trương, hi vọng hai người bọn họ trọng thương.
Vô Tưởng mỉm cười: "Xem ra chỉ dùng nắm đấm không cách nào giải quyết được trận đấu."
"Đúng thế."
Trên mặt Trần Mục cũng hiện ra nụ cười, nhục thân của Phật tộc danh bất hư truyền, bọn họ thế lực ngang nhau, nếu như Trần Mục không có bị thương, có lẽ càng sốt ruột.
Vô Tưởng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn ta chắp tay trước ngực, quanh thân phật quang ngưng tụ thành liên hoa kim sắc.
Trên lôi đài vang lên Phật âm.
Phật âm đinh tai nhức óc vang vọng khắp vùng đất Khư Tịch, cường giả trên đạo đài ào ào nhíu mày, bọn họ có thể cảm giác được áp lực, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành không nghe được, nhưng mà có thể nhìn thấy Cổ Phật sau lưng Vô Tưởng.
Trần Mục lấy ra bản mệnh đạo binh, hắn không bị Phật âm ảnh hưởng đạo tâm, nắm chặt trường kiếm.
Cổ Phật mở ra hai con mắt, giống như hai ngọn thiên đăng, xuyên thủng hết thảy hư ảo, sau đó bàn tay lớn che trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ lôi đài, Trần Mục không chỗ tránh được.
Trần Mục nắm chặt trường kiếm, vung kiếm hướng về phía trước, một kiếm này như mặt trời nhô lên, thế bất khả kháng, hết thảy trật tự quy tắc đều bị chém đứt trong nháy mắt.
Một kiếm này.
Khiến cho năm tháng trở nên chậm chập.
Phật âm im bặt rồi dừng, hình chiếu Cổ Phật tiêu tán, chỉ thấy Vô Tưởng ho ra máu, tình trạng của hắn ta trở nên suy yếu: "Ta thua, tu vi của ta còn chưa đủ."
Trần Mục một tay nắm lấy trường kiếm, có thể nhìn ra, hắn suy yếu hơn thời điểm mới xuất trận rất nhiều, trên mặt mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đa tạ."
Vô Tưởng còn có rất nhiều pháp bảo chưa có sử dụng, Trần Mục biết hắn ta còn có át chủ bài, bọn họ càng nhiều hơn chính là cọ sát, trận chiến đấu này giúp song phương đều có thu hoạch.
Trần Mục thu hoạch được bốn trận thắng liên tiếp.
Cường giả của vị diện Thâm Lam là hưng phấn nhất, xếp hạng của bọn họ tăng lên lần nữa, nếu như Trần Mục tiếp tục thắng được, xếp hạng sẽ còn lên cao.
Cường giả của vị diện các phương đều bị biểu hiện của Trần Mục làm cho bất ngờ, hắn thể hiện ra thực lực cùng tiềm lực, dù cho là Thiên giai chủ tể cũng sẽ sợ hãi.
Trần Mục trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Mọi người chờ mong đối thủ tiếp theo của hắn, một đạo ánh sáng rơi vào trên thân Cơ Thái Uyên.
Khi ánh sáng rơi vào trên thân Cơ Thái Uyên, cường giả chung quanh ít nhiều cũng có chút hưng phấn, hắn ta là cường giả đứng đầu được công nhận.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, khóe miệng chủ tể khôi ngô của vị diện Sâm La mang theo nụ cười chế giễu: "Vân Mộng Trần, vận may của các ngươi kết thúc rồi."
Cường giả của vị diện Thâm Lam sớm đã chuẩn bị tâm lý, Trần Mục muốn đi càng xa, nhất định sẽ đụng phải cường giả có xếp hạng trên, hiện tại cường giả còn lại trên đạo đài đều không yếu, nhìn dáng vẻ hơi yếu chút chính là Tần Trường Sinh của vị diện Thiên Hoang.
Lâm Nhược Khê trầm giọng nói: "Cơ Thái Uyên rất mạnh, trước đó hắn ta bảo tồn thực lực không có xuất thủ, đoán chừng sẽ tạo thành phiền phức cho Trần Mục."
Vẻ mặt Vân Mộng Trần ngưng trọng nói: "Năm đó cường giả của vị diện Sâm La chiến đến sau cùng, thậm chí từng nhìn thấy chung cực tạo hóa, đôi mắt tiến hóa thành Trọng Đồng."
"Chung cực tạo hóa là con đường vô địch, nếu như cường giả của vị diện Sâm La đạt được chung cực tạo hóa chân chính, Trần Mục sẽ không có phần thắng." Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói.
Tất cả cường giả của vị diện Sâm La đều có biểu cảm nắm chắc thắng lợi trong tay, bọn họ tin tưởng Cơ Thái Uyên có thể thắng lợi, còn có thể chiến thắng tất cả cường giả tiếp theo.
Cơ Thái Uyên được truyền tống đến trên lôi đài, hắn ta thân khoác trường bào tơ vàng, khôi ngô cao lớn, vẻ mặt tự tin, hai con mắt là Trọng Đồng, bên trong chảy lôi quang.
"Cái chết của Phần Vũ, ngươi sẽ phải trả giá đắt." Cơ Thái Uyên phóng ra uy áp cường đại, cỗ sức mạnh kia hơn xa Địa giai chủ tể, uy áp sánh ngang với Thiên giai chủ tể.
Cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thiên giai chủ tể có mặt ở đây, không khỏi phải trải qua tích lũy mười vạn năm, lúc Cơ Thái Uyên đến vùng đất Khư Tịch vẫn là cảnh giới tuyệt đỉnh, trong thời gian ngắn ngủi này, hoàn thành cảnh giới mà người khác dùng mười vạn năm đều khó mà đạt tới được.
"Còn chưa phải Thiên giai chủ tể, nhưng sức mạnh của hắn ta bây giờ không kém gì Thiên giai chủ tể." Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói, nàng ta có thể cảm giác được sự đáng sợ của Trọng Đồng.