Trần Mục giơ bản mệnh đạo binh lên, hắn nhìn trường kiếm trước mắt, thân kiếm ánh sáng loá mắt, các loại trật tự đan xen, ẩn chứa vạn đạo quy tắc: "Còn không có đặt tên cho ngươi, kiếm này tên là Vĩnh Hằng."
Trong mắt Cơ Thái Uyên tràn ngập lôi quang, hành động của Trần Mục không có để hắn ta vào trong mắt.
"Bắt đầu đi!"
Cơ Thái Uyên giang hai cánh tay, trong đôi mắt vọt ra hai sợi lôi quang, trong nháy mắt xuyên thủng không gian, hắn ta vừa bắt đầu đã lấy ra Trọng Đồng, không có dự định cất giấu.
Trần Mục lựa chọn trốn tránh, một tay hắn giơ kiếm ở trước người, Vĩnh Hằng trong tay đang hấp thu năng lượng của vùng đất Khư Tịch, thân kiếm ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.
"Hừ!"
Cơ Thái Uyên hừ lạnh.
Trọng Đồng của hắn ta khóa chặt Trần Mục, thời không chung quanh hắn ta đều bị dừng lại, hai sợi lôi quang màu tím chợt lóe lên, Trần Mục lựa chọn dùng thân thể chống đỡ trực diện.
Đùng!
Bất diệt quang huy trên người Trần Mục bị đánh tan, Cơ Thái Uyên trợn mắt nhìn lần nữa, lôi quang huyết sắc tuôn ra, như hai con Huyết Long nhào về phía Trần Mục.
Trần Mục vẫn giơ kiếm ở trước người, kiếm của hắn còn đang hấp thu năng lượng của vùng đất Khư Tịch, thân kiếm tràn ngập ánh sáng chói lọi, hắn vẫn lựa chọn chống đỡ trực diện với công kích của Cơ Thái Uyên, không có bất diệt quang huy che chở, hai con Huyết Long thôn phệ Trần Mục.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên.
Bạch y của Trần Mục nhuốm máu, trên thân xuất hiện rất nhiều vết thương, tóc tai bù xù, có chút chật vật.
Vẻ mặt của cường giả trên đạo đài kinh ngạc, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành cũng đều trợn mắt há mồm, đây là lần đầu tiên Trần Mục chật vật như thế.
Cường giả của vị diện Sâm La mang trên mặt vẻ cao ngạo, cường giả của vị diện Thâm Lam ẩn chứa sự lo lắng.
Vị diện Quang Minh, Yên La trầm giọng nói: "Trần Mục trải qua mấy cuộc chiến đấu, lại bị thương, trạng thái không tốt, bằng không thì nhất định có thể đánh thắng Cơ Thái Uyên."
"Còn chưa có kết thúc."
Lâm Nhược Khê nhìn lôi đài trong bức tranh, nàng ta tin tưởng, Trần Mục sẽ không ngã xuống như vậy.
Một đạo kiếm quang từ trong vụ nổ chém ra.
Đạo kiếm quang kia chớp mắt lao tới, trong đôi mắt của Cơ Thái Uyên nhìn thấy vô số khả năng, Trọng Đồng suy diễn ra kết quả trúng kiếm, hắn ta lựa chọn trốn tránh.
Kiếm quang rất nhanh, có điều Trọng Đồng của Cơ Thái Uyên có thể dừng lại thời gian, hắn ta tránh thoát một kiếm tất sát.
Trần Mục chống chọi trực diện với công kích đổi lấy cơ hội tụ lực lại bị lãng phí, hắn lựa chọn tấn công gần người.
Cơ Thái Uyên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, khoảng cách càng gần, thì Trọng Đồng của hắn ta có thể phát huy uy lực càng mạnh.
Giây phút Trần Mục đến gần, Cơ Thái Uyên thôi động Trọng Đồng, sức mạnh to lớn của Trọng Đồng phong tỏa không gian, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh khoát đao đỏ thẫm.
Lúc khoát đao đỏ thẫm được vung lên, ánh đao màu đỏ rực chém ra, như một vầng trăng đỏ nhô lên.
Trần Mục bị sức mạnh to lớn giam cầm, hắn vung Vĩnh Hằng trong tay, trường kiếm chém ra ánh sáng, phá vỡ cấm chế quanh thân, đao quang lao tới trước mặt bị ngăn cản.
Trọng Đồng của Cơ Thái Uyên có thể tạm thời giam cầm Trần Mục, nhưng Vĩnh Hằng trong tay Trần Mục có thể phá tan cấm chế, bản mệnh đạo binh của hắn không thể bị trói buộc.
Trần Mục đi tới trước mặt Cơ Thái Uyên, trong hai tròng mắt người sau chảy quang huy thần bí, bên trong phản chiếu bóng người của Trần Mục, hắn ta vung đao nghênh kích.
Trường kiếm và khoát đao không ngừng va chạm.
Mỗi lần Trần Mục công kích đều có thể bị Cơ Thái Uyên dự đoán được chính xác, hắn đoán được Trọng Đồng có thể báo trước tương lai, muốn dùng chiêu số để giành chiến thắng rất khó.
Cơ Thái Uyên có Trọng Đồng giúp đỡ, thực lực không kém gì Thiên giai chủ tể, hắn ta có thể nhìn thấy quỹ tích ra chiêu của Trần Mục, lại không cách nào phát giác được sơ hở của hắn.
Hai người bọn họ càng kéo dài thời gian, cường giả trên đạo đài càng có lợi, cường giả của vị diện Sâm La hi vọng Cơ Thái Uyên sớm kết thúc Trần Mục một chút, dù sao thì đằng sau còn có ba vị cường giả nhìn chằm chằm.
Vân Mộng Trần biết rõ, thời gian kéo càng dài, đối với Trần Mục càng bất lợi, tốc chiến tốc thắng mới tốt.
Công kích của Trần Mục đều có thể bị Cơ Thái Uyên dự đoán được, trong đôi mắt của hắn hiện ra tử quang, hắn phải dùng Luân Hồi Nhãn để chống chọi chính diện với Trọng Đồng của Cơ Thái Uyên.
Trên lôi đài, Trần Mục cùng Cơ Thái Uyên vốn dĩ chiến đấu kịch liệt đồng thời đứng im, bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt của bọn họ lóe ra đao quang kiếm ảnh.
Cơ Thái Uyên và Trần Mục đều đang suy diễn đối phương ra chiêu, Trọng Đồng có thể đoán trước quỹ tích tương lai, Luân Hồi Nhãn có thể đoán trước tình huống có thể xuất hiện trong tương lai.
Đây là một trận quyết đấu vượt qua thời không, Trần Mục và Cơ Thái Uyên nhìn như không có xuất thủ, lại là đang lấy sức mạnh to lớn của Trọng Đồng đối kháng với sức mạnh Luân Hồi.
Trên lôi đài yên tĩnh im ắng.
Cường giả trên đạo đài đều ngừng thở, bọn họ có thể cảm giác được chiến trường im ắng, loại quyết đấu đỉnh phong này, rất có thể một chiêu phân thắng bại.
Khụ khụ!
Cơ Thái Uyên bỗng nhiên ho khan, mang theo huyết, tiêu hao mà suy diễn mang tới còn khủng bố hơn so với chiến đấu, suy diễn càng xa, sức mạnh cần tiêu hao càng khủng bố hơn.
Khóe miệng Trần Mục cũng chảy máu, đôi mắt của hắn dần dần khôi phục bình thường, sức mạnh Luân Hồi trong cơ thể tiêu hao nghiêm trọng, Cơ Thái Uyên cười to nói: "Vô ích thôi, Trọng Đồng của ta, tương lai nhìn thấy còn xa hơn ngươi."
"Thật sao?"
"Một kiếm này."
"Ngươi có từng nhìn thấy?"
Trần Mục đột nhiên vung kiếm, một kiếm kia là rút kiếm chém bình thường nhất, kiếm quang như sao băng vạch phá vùng đất Khư Tịch, Trọng Đồng của Cơ Thái Uyên nhìn thấy một kiếm kia, hắn ta nhìn thấy quỹ tích của một kiếm kia, không có thời gian quan sát kết cục, bởi vì một kiếm này quá nhanh, hắn ta không chỗ tránh được.
Hai tay Cơ Thái Uyên không khỏi nắm chặt khoát đao đỏ thẫm, đao quang còn chưa có vọt ra, liền va nhau với kiếm quang của Trần Mục, âm thanh nổ vỡ thanh thúy vang lên, khoát đao có một lỗ thủng, sau đó đứt gãy.