Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 842 - Chương 842: Uớc Hẹn Ba Kiếm (3)

Chương 842: Uớc Hẹn Ba Kiếm (3)

Mạc Cửu Nhi khẽ cười nói: "Có vài người, trời sinh không giống bình thường, không có kiếp số, thiên mệnh chi tử chân chính, hắn ta là do đại đạo lựa chọn."

Trên lôi đài.

Trần Mục cảm giác được áp lực.

Áp bách của Thiên giai chủ tể cực kỳ mãnh liệt.

Một chiêu Bạt Kiếm Thuật của Tần Trường Sinh, ngưng tụ kiếm quang thành một sợi tơ mành, mắt thường khó có thể nhìn thẳng.

Trần Mục đưa tay vung kiếm, một kiếm này như luồng ánh sáng đầu tiên sau khi mặt trời mọc.

Lúc hai đạo kiếm quang va chạm, bầu trời của vùng đất Khư Tịch tựa như bị xé rách, u ám thâm thúy, phảng phất như có thể thôn phệ tất cả, Trần Mục tiếp được kiếm thứ nhất.

"Chiêu này gọi là, Thiên Hoang!"

Tần Trường Sinh giơ cao trường kiếm Vô Phong, năng lượng giữa đất trời cùng trong cơ thể dũng mãnh lao về phía trường kiếm Vô Phong, không gian chung quanh đều vặn vẹo tạo ra vòng xoáy.

Một kiếm này cần tụ lực, chiêu số của Thiên giai chủ tể đều cần tụ lực, có thể thấy được mạnh tới cỡ nào, sức mạnh to lớn như vậy, đủ để chém bỏ vị diện cấp thấp.

Trần Mục cũng giơ cao Vĩnh Hằng, nhàn nhạt nói: "Một kiếm này của ta gọi là, Táng Thiên!"

Năng lượng ở vùng đất Khư Tịch bị điên cuồng hấp thu, Trần Mục và Tần Trường Sinh đều đang tụ lực, bên trong hai thanh kiếm đều ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.

Yên La hoảng sợ nói: "Khó trách vùng đất Khư Tịch không có một ngọn cỏ, khẳng định là lúc trước, có quái vật giống như hai người bọn họ này, cho nên mới hoang vu như vậy."

Bạch Thanh Tuyết mỉm cười gật đầu: "Đừng nói, còn thật sự có đạo lý, cũng không biết bọn họ cần tụ lực bao lâu, chỉ sợ bọn họ sẽ đồng quy vu tận."

Lâm Nhược Khê trầm giọng nói: "Bọn họ đều là cường giả, ta không phải là đối thủ của bọn họ."

"Xem chiêu!"

Tần Trường Sinh lựa chọn xuất kiếm. Lúc trường kiếm Vô Phong rơi xuống, tựa như trời sập.

Trần Mục đồng thời xuất kiếm, lúc Vĩnh Hằng rơi xuống, kiếm quang xuyên thủng không gian, phảng phất như bức tranh sơn dầu giữa thiên địa bị xoa phá, hai cỗ kiếm quang cường đại va chạm.

Ầm ầm!

Lôi đài xuất hiện vết nứt.

Khi hết thảy tan thành mây khói, vô số cường giả trợn mắt há mồm, cái lôi đài có thể chịu đựng chiến đấu của Thiên giai chủ tể kia, lại bị chia đều thành hai nửa.

Tiếng hô kinh ngạc liên tiếp.

Thực lực của Tần Trường Sinh rõ như ban ngày.

Trên mặt Trần Mục rất hạnh phúc, hắn đã rất lâu không có đụng phải kiếm tu cường đại như thế.

Tần Trường Sinh trịnh trọng nói: "Trần huynh, kiếm thứ ba này, ngươi phải nên cẩn thận rồi!"

"Hi vọng ngươi cũng có thể toàn lực ứng phó, không để lại tiếc nuối." Vẻ mặt Trần Mục chân thành nói.

Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.

Cường giả xung quanh đều chấn kinh.

Từ xưa cho đến nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tòa lôi đài cổ này bị chém thành hai nửa.

Thực lực của Trần Mục và Tần Trường Sinh thì không cần phải nghi ngờ, chất lượng của trận chiến này cực kỳ cao, sau khi Lâm Nhược Khê quan sát nhiều trận chiến thì đã thu hoạch được rất nhiều.

Có chiếc thuyền đen đến gần Uyên Hải cổ thành.

Mạc Cửu Nhi phát giác được thì không khỏi nhìn về phía xa, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc: “Chiến hạm của vị diện Tà Thần, không đúng, lẽ nào là nàng ta?”

Chiếc thuyền đen dừng ở bên ngoài Uyên Hải cổ thành, Khương Phục Tiên mặc váy tuyết chạm chất, cao quý ưu nhã.

Mọi người nhìn chăm chú vào bức tranh phía trên Uyên Hải cổ thành, ngoại trừ Mạc Cửu Nhi thì không có cường giả nào phát hiện Khương Phục Tiên đi đến, nàng ta nhìn Trần Mục trên lôi đài, sự vui thích trong mắt tràn cả ra ngoài.

Cường giả xung quanh đông như rừng, Khương Phục Tiên lại không chút sợ hãi, đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn về phía Trần Mục, trong mắt có tinh quang dập dờn, khuôn mặt đẹp chứa đầy nụ cười.

Nàng ta bôn ba trong bể khổ đã nhiều năm.

Thời gian của Uyên Hải cổ thành chậm hơn bể khổ, cho nên lúc Khương Phục Tiên đến Uyên Hải cổ thành thì Trần Mục vẫn đang tham gia đại chiến vị diện ở vùng đất Khư Tịch.

Khương Phục Tiên đã khôi phục lại một phần ký ức của kiếp trước, biết được cuộc đại chiến vị diện, nhìn thấy Trần Mục bị thương, đôi mắt khẽ híp lại, sâu trong ánh mắt hiện lên sát ý, nàng ta trước giờ luôn bảo vệ phu quân, không cho phép Trần Mục bị ăn hiếp.

Vùng đất Khư Tịch, trên lôi đài.

Trần Mục có thể cảm nhận được sự tồn tại của Khương Phục Tiên, nhưng bây giờ hắn không thể bị phân tâm.

Tần Trường Sinh cầm kiếm trước người, lần này hắn ta lựa chọn cầm kiếm bằng cả hai tay, rõ ràng là muốn dùng hết sức lực, tất cả lực lượng đều tập trung trên trường kiếm Vô Phong, kiếm quang bị kiềm chế, vùng đất Khư Tịch yên tĩnh đến đáng sợ.

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, một tay hắn cầm lấy Vĩnh Hằng, bạch y đã có phần rách nát, trên người chằng chịt vết thương nhưng trên mặt lại nở nụ cười, ung dung không vội.

Tiếp theo là kiếm thứ ba.

Tần Trường Sinh cuối cùng dùng hai tay cầm kiếm, hắn ta đột nhiên giẫm chân tiến tới phía trước, chầm chậm vung kiếm lên, một điểm sáng nhỏ hiện lên, sau đó kiếm quang chia cắt thiên địa.

Bên trên kiếm quang là ban ngày, phía dưới kiếm quang là đêm tối, thực sự cắt ngang thiên địa.

Trần Mục giơ cao Vĩnh Hằng trong tay sau đó hạ xuống, một kiếm này cực kỳ bình thường, trông có vẻ tầm thường nhưng lại là nhát kiếm mạnh nhất mà hắn thể hiện.

Kiếm quang của Vĩnh Hằng trong suốt có thể nhìn thấu, giống như một dòng chảy thời gian, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được, khi hai tia kiếm quang va chạm vào nhau.

Không gian trên lôi đài vẽ ra hình “chữ thập”.

Ầm ầm!

Tiếng vang kéo dài không dứt.

Vẻ mặt cường giả xung quanh ngưng trọng.

Kiếm quang của hai bọn họ đều đạt tới đỉnh cao.

Khi kiếm quang biến mất, trán của Tần Trường Sinh lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ, trong mắt lại hiện lên vẻ hưng phấn, hắn ta phải chịu áp lực rất lớn: “Ta thua rồi.”

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười nói: “Kiếm đạo của ngươi rất mạnh, nhưng hẳn không phải là bản lĩnh mạnh nhất của ngươi, nếu có cơ hội chúng ta có thể đọ sức lại với nhau.”

Tần Trường Sinh không phản pháp, trong lĩnh vực kiếm đạo hắn ta thua tâm phục khẩu phục: “Trần huynh, ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể xem giúp con đường trường sinh của ta.”

“Được thôi.”

Bình Luận (0)
Comment