Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 843 - Chương 843: Vị Diện Thần Khí (1)

Chương 843: Vị Diện Thần Khí (1)

Trần Mục gật đầu sảng khoái.

Hắn cũng muốn mở mang kiến thức về con đường trường sinh.

Tần Trường Sinh tế ra bản mệnh đạo binh, hư không xuất hiện đóa sen sanh, đóa sen xanh kia mang theo sinh cơ dồi dào, chứa đựng năng lượng cường đại lại không có sát ý.

“Trần huynh, ta giúp ngươi một phần sức.” Tần Trường Sinh nhẹ nhàng chuyển dời thanh liên trước mặt.

Thanh liên đáp xuống trước mặt Trần Mục, sau đó sinh cơ dồi dào tràn vào trong cơ thể Trần Mục, mệt nhọc trên người hắn nhanh chóng bị xua tan, vết thương trên người đang lành lại, kiếm quang trên vai được loại bỏ, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Trạng thái của Trần Mục hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, năng lượng trong cơ thể nhanh chóng tràn đầy.

Đế Phần Thiên và Nghịch Càn Khôn đều có vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ nhìn trạng thái của Trần Mục khôi phục đỉnh phong, áp bức hiện giờ của hắn còn đáng sợ hơn vừa nãy.

Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.

Cường giả các phương đều chấn kinh.

Tiêu Vô Cùng lại càng kinh ngạc thốt lên: “Tần huynh lại có thể không tiếc tiêu hao lực lượng của bản mệnh đạo binh cũng phải giúp đỡ Trần Mục, đây là vì sao chứ?”

Hắn ta vốn dĩ muốn hỏi Mạc Cửu Nhi.

Nhưng mà Mạc Cửu Nhi đã rời đi.

Vị diện Quang Minh, Lâm Nhược Khê cười nhẹ nói: “Xem ra trận đấu tiếp theo vẫn rất thú vị.”

Nếu như Trần Mục bị trọng thương thì mọi người đều coi trọng Đế Phần Thiên và Nghịch Càn Khôn, bây giờ tình thế đã thay đổi, Tần Trường Sinh giúp đối thủ khôi phục đỉnh phong.

Cường giả của vị diện Trường Sinh và vị diện Luân Hồi đều không cười nổi, bọn họ đều biết rõ sự cường đại của Trần Mục, muốn vượt qua hắn để giành lấy tạo hóa cuối cùng là cực kỳ khó.

Thanh liên trở nên ảm đạm.

Tần Trường Sinh thu lại thanh liên đạo binh.

Trần Mục hai tay ôm quyền với Tần Trường Sinh.

“Đa tạ đạo hữu giúp đỡ.”

“Mong rằng Trần huynh có thể tiến được xa hơn.”

Tần Trường Sinh lựa chọn rời khỏi đạo đài, hắn ta bị truyền tống ra bên ngoài Uyên Hải cổ thành, xếp thứ tự trong vị diện, thành tích như vậy đối với Thiên Hoang đã là rất tốt.

Bên ngoài Uyên hải cổ thành.

Mạc Cửu Nhi lên trên thuyền đen.

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ híp lại, trong mắt mang theo ý lạnh: “Bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn chưa muộn.”

“Bất cứ nền văn minh nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị hủy diệt, trừ khi giam cầm bọn họ ở chỗ thấp.” Khóe miệng Mạc Cửu Nhi mang theo nụ cười quỷ dị.

Vẻ mặt Khương Phục Tiên hờ hững: “Những thứ ngươi nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, dòng sông Thời Gian là vô biên vô tận, ngươi thì biết được bao nhiêu?”

Mạc Cửu Nhi không trả lời được, nàng ta có chút ngạc nhiên: “Không ngờ, ngươi lại có thể vứt bỏ bọn họ.”

“Chúng ta không phải đấng cứu thế.”

Khương Phục Tiên đến đây là để giúp đỡ Trần Mục.

Mạc Cửu Nhi nhìn về phương xa, cười nhẹ nói: “Hy vọng Trần Mục có thể sống sót rời khỏi.”

Trong mắt Trần Mục mang theo ánh sáng.

Vùng đất Khư Tịch.

Trần Mục nhìn lên đạo đài ở trên cao.

Đế Phần Thiên và Nghịch Càn Khôn cũng nhìn chăm chú vào Trần Mục, bọn họ đều muốn có được tạo hóa cuối cùng.

Ánh sáng rơi xuống trên người Đế Phần Thiên.

Trên mặt cường giả của vị diện Trường Sinh hiện lên vẻ kính nể, chủ tể Thiên Giới xung quanh đều có vẻ mặt nghiêm trọng, bọn họ có thể cảm nhận được sự cường đại của Đế Phần Thiên, loại cảm giác áp bức cường đại kia vượt qua cả cảnh giới của chủ tể.

Đế Phần Thiên ở trong vùng đất Khư Tịch, nhưng áp bức của hắn ta lại khiến cường giả ở Uyên Hải cổ thành phải sợ hãi.

Uyên Hải cổ thành lặng ngắt như tờ.

Nghịch Càn Khôn bỗng nhiên ngồi xếp bằng trên đạo đài, hắn ta nhắm mắt lại, bắt đầu điều chỉnh trạng thái.

Trên lôi đài.

Đế Phần Thiên nhìn Trần Mục đã khôi phục đỉnh phong, trong mắt không có chút sợ hãi nào, hắn ta nhàn nhạt nói: “Ngươi rất mạnh, quả nhiên là kiếm đạo của Vĩnh Hằng.”

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hắn từ từ giơ cao Vĩnh Hằng lên chỉ thẳng vào Đế Phần Thiên.

Đế Phần Thiên cười tà mị một tiếng, sau lưng hắn ta ngưng tụ ra vầng hào quang đỏ rực giống như mặt trời, quang mang chói lọi, cường giả bình thường đều không thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào nó.

Trần Mục cầm Vĩnh Hằng trong tay và biến mất tại chỗ, hắn dịch chuyển đến trước mặt Đế Phần Thiên, không chút do dự vung kiếm chém ra, kiếm quang giống như ánh ban mai.

Đế Phần Thiên không hoảng không vội, hắn ta búng tay một cái, một sợi hỏa quang bắn ra không trung.

Lúc kiếm quang và hỏa quang va chạm nhau phát ra quang mang chói mắt, Trần Mục cầm Vĩnh Hằng chém về phía Đế Phần Thiên.

Đế Phần Thiên dùng Thiên Hỏa ngưng kết ra trường kiếm, hắn ta cầm trường kiếm được bao bọc trong liệt diễm, vung kiếm chém ra, lực lượng khủng khiếp bay ra quét sạch, vùng đất Khư Tịch chấn động, tất cả trật tự quy tắc đều tan rã.

Hai thanh kiếm va chạm chính diện.

Cánh tay Trần Mục cũng đang run rẩy.

Sức mạnh nhục thân của Đế Phần Thiên cực kỳ mạnh.

Lần đầu giao đấu, Trần Mục đã có thể cảm nhận được nhục thân này không yếu hơn chủ tể Thiên Giới, còn mạnh hơn so với khu lâu thân của Diệp Vô Thường ở vị diện Tử Linh.

Trần Mục lại biến mất lần nữa, trong hư không xuất hiện mấy chục tia kiếm quang, trong vầng sáng hỏa diễm sau lưng Đế Phần Thiên tuôn ra mười cánh tay, trong cánh tay hỏa diễm cầm trường kiếm Thiên Hỏa, tất cả kiếm quang đều bị ngăn chặn.

Trong mắt Đế Phần Thiên hiện lên kim quang, hắn ta xuyên qua hư không, tiếp đó có hỏa quang xé toạc không gian, vị trí của Trần Mục bị bại lộ.

Trần Mục không né tránh, hai tay hắn cầm Vĩnh Hằng, kiếm quang giống như ánh ban mai chói lóa.

Vụt!

Khi kiếm quang rơi xuống.

Đế Phần Thiên vung kiếm ngăn chặn.

Bất cứ nơi nào mà kiếm quang đi qua, tất cả đều bị chém đứt, bao gồm cả lưỡi kiếm do Đế Phần Thiên ngưng tụ ra.

Răng rắc!

Đế Phần Thiên bị chém trúng.

Mi tâm hắn ta xuất hiện một vết nứt.

Ầm ầm!

Hỏa quang hừng hực đang thiêu đốt.

Cả lôi đài đều bị Thiên Hỏa nuốt chửng.

Vô số cường giả trơ mắt nhìn trân trân, bọn họ nhìn thân thể Đế Phần Thiên tan vỡ, hóa thành hỏa quang.

“Đế Phần Thiên chết rồi?”

Bình Luận (0)
Comment