Có cường giả đưa ra nghi vấn, nhưng phần lớn cường giả đều có vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ có thể cảm nhận được khí tức của Đế Phần Thiên vẫn còn, hơn nữa càng thêm kinh khủng.
Kiếm quang của Trần Mục vô cùng mạnh, dù có là chủ tể Thiên Giới cũng không dám đối kháng với nó.
“Hãy đón nhận cơn thịnh nộ của Phần Thiên.”
Tiếng cười của Đế Phần Thiên vang lên khắp vùng đất Khư Tịch, sát ý lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Toàn bộ lôi đài bừng cháy lên hỏa quang hừng hực, Trần Mục đứng trên không trung, trong mắt hắn hiện lên tử quang, hắn đang tìm kiếm chân thân của Đế Phần Thiên.
Đôi mắt Trần Mục khẽ híp lại, hắn không tìm thấy Đế Phần Thiên, hay nói cách khác khắp nơi đều là Đế Phần Thiên.
Hỏa quang trên lôi đài bắn lên bầu trời, Trần Mục không có chỗ để trốn, xung quanh cơ thể hắn xuất hiện Bất Diệt quang huy, trong hỏa quang hiện lên thân ảnh của Đế Phần Thiên.
Không gian vặn vẹo, khắp hư không đều là hỏa diễm, Bất Diệt quang huy trên người Trần Mục cũng đang mờ đi.
“Đây là Diệt Thế Chi Hỏa.”
Tần Trường Sinh nhìn ra lai lịch của ngọn lửa kia: “Từng có vị diện siêu cấp bị hỏa quang nuốt chửng, là ngọn lửa cuối cùng có thể đốt cháy vị diện.”
Trong hư không.
Thiên Hỏa ngưng tụ thành hỏa lô.
“Phần Thiên Lô!”
Đế Phần Thiên ngưng tụ ra bản mệnh đạo binh.
Hỏa quang hừng hực của Phần Thiên Lô bao bọc lấy Trần Mục, nuốt chửng Bất Diệt quang huy trên người hắn.
Huyết dịch trong cơ thể Trần Mục đang sôi sục, khi Bất Diệt quang huy tan biến, cơ thể hắn tỏa ra hỏa quang, huyết dịch trong cơ thể cũng theo đó mà bùng cháy.
Quy tắc phù hiệu in sâu trong cơ thể cũng biến mất theo, năng lượng đặc thù trong huyết nhục cũng đang biến mất, cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ đạo hạnh của hắn sẽ bị luyện hóa.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.
Cường giả xung quanh đều chấn kinh.
Chủ tể Thiên Giới nhìn Phần Thiên Lô mà khiếp sợ.
Trong Phần Thiên Lô phản chiếu khung cảnh của ngày tận thế, vị diện bị nuốt chửng trong quá khứ được phản chiếu trong đó, vô số sinh linh đang kêu gào, chủ tể cũng đang than khóc.
Cảnh tượng đáng sợ khiến các cường giả xung quanh đều không rét mà run, Phần Thiên Lô vượt qua đạo binh bình thường, đây là sát khí cuối cùng có thể luyện hóa vị diện.
“Trần Mục gặp nguy hiểm rồi!”
Trong mắt Vân Mộng Trần hiện lên vẻ lo lắng.
Đế Phần Thiên không giống với chủ tể Thiên Giới bình thường, hắn ta là phân thân của Thần Sáng Thế của vị diện Trường Sinh, sở hữu sức mạnh của Thần Sáng Thế và cả vị diện thần khí.
Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười, niềm tin trong lòng không bị dao động, nàng ta tin tưởng phu quân là mạnh nhất.
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hắn đang đợi Đế Phần Thiên ngưng tụ ra bản mệnh đạo binh, đây chính là cơ hội.
Hai tay hắn nắm chặt Vĩnh Hằng, nhục thân và bản mệnh đạo binh hợp nhất với nhau, kiếm đạo biến đổi về chất.
Trong Phần Thiên Lô, kiếm quang của Vĩnh Hằng chém ra, tia kiếm quang kia phát triển mạnh mẽ giống như ngân hà.
Kiếm quang chém Phần Thiên Lô thành hai nửa.
Ầm ầm!
Tiếng xé toạc vang lên.
Đế Phần Thiên bắt đầu sụp đổ.
Kiếm quang giống như đại đạo vắt ngang qua vùng đất Khư Tịch.
Đế Phần Thiên lộ ra chân thân, chỗ lồng ngực hắn ta tràn đầy kiếm quang, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn: “Thú vị đấy, vậy mà lại có thể phá vỡ Phần Thiên Lô của ta.”
Trần Mục cũng trở về hình dạng ban đầu, tay hắn cầm Vĩnh Hằng, vẻ mặt hờ hững, bên ngoài Uyên Hải cổ thành, khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười.
Cường giả xung quanh đều chấn kinh.
Lâm Thanh Đại kinh ngạc thốt lên: “Lợi hại quá, Trần đại ca cũng có thể đánh bại Đế Phần Thiên.”
Vân Mộng Trần có chút sợ hãi, trước đó không lâu nàng ta còn có thể đè bẹp Trần Mục, thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở vùng đất Khư Tịch, Trần Mục đã có được sức mạnh đối đầu với chủ tể Thiên Giới, nếu như hắn có được tạo hóa cuối cùng thì không dám tưởng tượng.
Cường giả của vị diện Sâm La và vị diện Ám Ảnh đều có vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt Diệp Vô Thường và Cơ Thái Uyên đều mang theo vẻ kính nể, bọn họ thua tâm phục khẩu phục.
“Ngươi rất mạnh!”
“Đáng tiếc, chỉ đến đây mà thôi!”
Đế Phần Thiên lại tế ra thạch ấn màu xám.
Khi thạch ấn xuất hiện, vùng đất Khư Tịch rung chuyển, thiên địa lay động, đại đạo cũng sắp sụp đổ.
Thạch ấn màu xám giống như ngọn núi nguy nga vắt ngang không trung, trên thạch ấn tràn ngập hỏa diễm màu xám, đại đạo đều đang bừng cháy, chủ tể Thiên Giới bên ngoài Uyên Hải cổ thành cũng đang run rẩy, thậm chí có tiểu bối còn ho ra máu.
Vẻ mặt Vân Mộng Trần ngưng trọng nói: “Đây là vị diện thần khí chân chính, là chí bảo của vị diện Trường Sinh, không ngờ Đế Phần Thiên lại mang vị diện thần khí đến đây.”
Vị diện thần khí là vũ khí mạnh nhất của một vị diện, nếu như mất đi vị diện thần khí thì vị diện sẽ gặp nguy hiểm, sẽ mang đến rắc rối khổng lồ.
Đuôi lông mày của Khương Phục Tiên khẽ nhíu lại, nàng ta có thể cảm nhận được Trần Mục đang gặp nguy hiểm, thạch ấn kia mang theo lực lượng đáng sợ, sức mạnh đủ để hủy diệt vị diện cao giai.
Vân Mộng Trần và Minh Hồng chủ tể đều trầm mặc, vẻ mặt bọn họ nghiêm trọng nhìn Trần Mục.
Lâm Thanh Đại có chút lo lắng: “Trần đại ca đã thu được rất nhiều lợi ích từ vị diện Thâm Lam, không cần phải liều mạng vì chúng ta đâu, mau rời khỏi đó đi!”
Vân Mộng Trần lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Hắn không phải đang liều mạng vì chúng ta, hắn là vì chính mình, chúng ta cùng đạt thành tựu chung, nếu như hắn đã lựa chọn đối mặt, vậy thì ta tin tưởng hắn có cách đối phó.”
Mạc Cửu Nhi nhàn nhạt nói: “Trần Mục gặp nguy hiểm rồi, Phục Tiên tỷ tỷ, ngươi đang sợ sao?”
Khương Phục Tiên nhàn nhạt nói: “Đó chẳng qua chỉ là một góc của vị diện thần khí, nếu như là thạch ấn hoàn chỉnh thì có lẽ Trần Mục thật sự sẽ ngã xuống ở đây.”
“Làm sao ngươi biết?”
Mạc Cửu Nhi ngạc nhiên nhìn Khương Phục Tiên.
Trên lôi đài của vùng đất Khư Tịch, thạch ấn màu xám mang theo hỏa diễm màu xám chầm chậm rơi xuống, lôi đài chỗ Trần Mục đang đứng bị chia năm xẻ bảy.
Đế Phần Thiên hét lớn: “Trấn!”
Thạch ấn màu xám ầm ầm rơi xuống.
Mặt Trần Mục không chút biểu cảm, hắn thu lại bản mệnh đạo binh rồi lấy đế kiếm ra, ánh mắt kiên định.