Khương Phục Tiên nhìn đế kiếm, trong đầu nàng ta hiện lên hình ảnh của quá khứ.
Đế kiếm là vị diện thần khí của vị diện Vĩnh Hằng, là át chủ bài để Trần Mục đứng ở đây.
Đối với ký ức của kiếp trước, Khương Phục Tiên rất bài xích, khi phát hiện kiếp trước có liên quan đến Trần Mục, nàng ta mới lựa chọn tiếp nhận, nhưng trước kia đã chủ động cắt đứt một phần ký ức nên cần có thời gian mới có thể khôi phục lại.
Trần Mục cầm đế kiếm trong tay, các cường giả Uyên Hải cổ thành đều ở thế bị động, hắn vung kiếm về phía trước, đế kiếm mang theo uy lực hùng vĩ bùng nổ phát ra ánh sáng chói lọi.
Một kiếm kinh thiên động địa chém ra, kèm theo đó trên thạch ấn màu xám xuất hiện vết nứt và sau đó sụp đổ.
Cưởng giả của Uyên hải cổ thành đều chấn động, đó chính là vị diện thần khí đấy, chẳng lẽ đế kiếm trong tay Trần Mục cũng là vị diện thần khí?
Đế Phần Thiên trợn tròn hai mắt, không dám tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt, tuy rằng thạch ấn không phải là vị diện thần khí hoàn chỉnh nhưng cũng là một góc vị diện thần khí của vị diện Trường Sinh, ngay cả đạo binh của chủ tể Thiên Giới cũng không thể phá hủy, vậy mà lại bị Trần Mục chém đứt dễ dàng.
Sau khi kiếm quang của đế kiếm chém đứt thạch ấn thì lao lên không trung, Đế Phần Thiên không thể trốn được, cổ của hắn ta bị kiếm quang chém qua, tràn ra huyết quang.
Đế Phần Thiên ôm lấy cổ, trong mắt mang theo huyết sắc, vẻ mặt dữ tợn nói: “Thứ mà ta không có được, các ngươi cũng đừng mơ có được.”
Trần Mục khẽ cau mày lại, hắn phát giác được nguy hiểm, chỉ thấy thân thể của Đế Phần Thiên bỗng nhiên phát nổ.
Hỏa quang cuồng bạo nhấn chìm lôi đài, ở bên ngoài Uyên Hải cổ thành không thể nhìn thấy khung cảnh ở vùng đất Khư Tịch, tất cả cường giả đều chấn động.
Đế Phần Thiên lựa chọn đồng quy vu tận.
Trên thuyền đen, vẻ mặt Khương Phục Tiên căng thẳng, nàng ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.
Đế Phần Thiên giải phóng hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể, không gian bị bóp méo vỡ vụn, hư không đang gầm thét, hỏa quang nuốt chửng lôi đài, ở bên ngoài Uyên Hải cổ thành không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Cường giả của vị diện Trường Sinh mặt xám như tro, Kiếm Nam Sơn không thể tin nổi kết quả như vậy, đó là phân thân của Thần Sáng Thế, thế mà lại bị thảm bại.
Vân Mộng Trần nhìn chăm chú vào cây cổ thụ bên ngoài Uyên Hải cổ thành, cái tên Đế Phần Thiên bên trên bỗng nhiên biến mất.
Vị diện Thâm Lam thứ hai, Trần Mục.
Nhìn thấy cái tên Trần Mục chói mắt, mọi người đều biết hắn vẫn còn sống, trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên có ánh sáng, nàng ta tin tưởng Trần Mục có thể trụ đến cuối cùng.
Khi hỏa quang biến mất, Trần Mục vẫn đứng trên lôi đài vỡ nát, hắn đã tiêu hao hết phần Bất Diệt quang huy cuối cùng, tay cầm đế kiếm, không giận tự uy.
Lôi đài to lớn vỡ thành từng mảnh, những mảnh đá vỡ bay lơ lửng giữa không trung, đây là lần lôi đài bị thiệt hại nghiêm trọng nhất từ trước đến nay.
Thực lực của Trần Mục là không thể nghi ngờ.
Hắn vẫn đang ở cảnh giới của chủ tể Địa Giới nhưng lại sỡ hữu thực lực đối đầu với chủ tể Thiên Giới, ngay cả phân thân của Thần Sáng Thế của vị diện Trường Sinh hắn cũng có thể chém chết.
Đế kiếm trong tay Trần Mục có thể chém đứt vị diện thần khí, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của cường giả các phương.
Vân Mộng Trần nhớ đến câu Sáng Thế mẫu thần của vị diện Thâm Lam đã từng nói, Trần Mục đến từ vị diện Vĩnh Hằng, thanh kiếm đó có thể chính là thần khí của vị diện Vĩnh Hằng.
Vị diện Vĩnh Hằng, gần nhất với vị diện “Đạo Nhất” trong truyền thuyết, nó đã từng vô cùng huy hoàng, sau này lại đột nhiên suy tàn rồi mai danh ẩn tích nhiều năm trong bể khổ.
“Trần đại ca thật lợi hại.”
Khuôn mặt đẹp của Lâm Thanh Đại tràn đầy mong đợi.
Tiêu Vô Cùng nhìn về phía Tần Trường Sinh: “Tần huynh, tại sao ngươi muốn giúp hắn?”
“Ta không giúp đỡ, hắn cũng có thể thắng.” Trong mắt Tần Trường Sinh hiện lên vẻ tán thưởng, hắn ta ra tay tương trợ là muốn kết bằng hữu với Trần Mục.
Trên thuyền đen.
Khuôn mặt đẹp của Mạc Cửu Nhi nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Nếu như hắn có thể giành được tạo hóa cuối cùng, có lẽ tương lai của các ngươi sẽ có hy vọng.”
“Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng.” Khương Phục Tiên nhìn Mạc Cửu Nhi, giọng điệu bình tĩnh.
Vùng đất Khư Tịch chỉ còn lại hai vị cường giả cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn bọn họ, chỉ có người thắng cuối cùng mới có cơ hội giành được tạo hóa cuối cùng.
Nghịch Càn Khôn mở đôi mắt ra, ánh sáng rơi trên người hắn ta rồi xuất hiện trên lôi đài đổ nát vỡ vụn, xung quanh có rất nhiều mảnh đá lơ lửng.
“Chiến đấu như vậy rất nhàm chán, chắc hẳn ngươi cũng đã rất mệt rồi, chúng ta có thể so tài những thứ thú vị hơn.” Nghịch Càn Khôn nở nụ cười, vẻ mặt tự tin.
Trần Mục cười hỏi: “Chiến đấu như vậy đúng là rất nhàm chán, ngươi muốn so cái gì?”
Nghịch Càn Khôn phất tay, một bàn cờ xuất hiện, bên trên là màu đen trắng ngang dọc giống như hai con rồng lớn đan xen nhau: “Đây là bàn cờ ta tìm thấy ở vùng đất Khư Tịch.”
“Vậy thì dùng ván cờ này quyết định thắng bại.”
Trần Mục mỉm cười: “Đề nghị này không tồi, nhưng trận cuối cùng này chúng ta ai đi trước.”
Nghịch Càn Khôn cười, bình tĩnh nói: “Trần huynh, ngươi có thể chọn trước, đi trước.”
Chọn trước sẽ chiếm ưu thế, được đi trước nữa thì ưu thế càng lớn, Nghịch Càn Khôn rất tự tin, Trần Mục không chiếm lợi: “Ta chọn quân trắng, ngươi đi trước.”
“Được, đa tạ Trần huynh.”
Nghịch Càn Khôn thoải mái cười lớn, sau đó ngồi xếp bằng giữa không trung, Trần Mục cũng chọn ngồi xếp bằng, trước mặt bọn họ là bàn cờ trong suốt một nửa, cường giả của Uyên Hải cổ thành đều có thể nhìn thấy, mọi người đều bắt đầu suy nghĩ.
Bàn cờ này to hơn bàn cờ bình thường gấp nhiều lần, giống như là ngôi sao mênh mông.
Nghịch Càn Khôn chọn một nước đi, hắc long sau lưng vọt lên như ẩn như hiện, tiếp đó Trần Mục cũng hạ cờ, bạch long phóng lên, hai con rồng lớn lại tàn sát lần nữa.