Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846: Người Thắng Cuối Cùng (1)

Chương 846: Người Thắng Cuối Cùng (1)

Tốc độ đi cờ của bọn họ rất nhanh, rất nhiều cường giả đều không nhìn rõ tình hình, năng lực suy diễn của Trần Mục và Nghịch Càn Khôn bọn họ rất khó đối kháng được.

Hai mắt Cơ Thái Uyên nhìn chằm chằm vào ván cờ, hắn ta muốn đọc hiểu thế cục nhưng hai mắt lại đang chảy máu, vết thương trên người trở nên nặng hơn, hạ cờ trông thì có vẻ đơn giản nhưng lại không hề nhẹ nhàng, đó là cuộc đối đầu vô hình.

Muốn suy diễn thì cần có tinh thần lực cường đại, cường giả bình thường chỉ có thể nhìn xem đại khái.

Hai con rồng hắc bạch tàn sát nhau trên bàn cờ, ngươi tiến ta lùi, theo thời gian trôi, tốc độ đi cờ của Trần Mục và Nghịch Càn Khôn càng lúc càng chậm.

Mọi người nhìn ván cờ khó giải quyết, rất khó nhìn ra trong bọn họ ai có ưu thế hơn.

Yên la nghi ngờ nói: “Ta cảm thấy nếu để bọn họ chơi hết ván cờ này thì còn mất nhiều thời gian hơn tất cả các trận đấu trước cộng lại.”

Bạch Thanh Tuyết cười nói: “Rất bình thường, ta còn từng chứng kiến hai người bảo thủ hạ cờ cả mấy ngàn năm, mỗi một nước đều phải cân nhắc rất lâu.”

“Hy vọng bọn họ có thể nhanh chút.”

Lâm Nhược Khê không muốn đợi lâu như thế.

Trận thi đấu cuối cùng là đánh cờ, cường giả của rất nhiều vị diện đều không có hứng thú, các cường giả liên tục lựa chọn rời đi, cường giả của vị diện Thiên Hoang cũng chuẩn bị rời khỏi.

Tần Trường Sinh đi đến phụ cận thuyền đen: “Mạc Cửu Nhi, ngươi có muốn đi về với chúng ta không?”

Khóe miệng Mạc Cửu Nhi khẽ nhếch lên: “Náo nhiệt vẫn còn chưa kết thúc, các ngươi đi trước đi.”

Khương Phục Tiên khẽ khom người với Tần Trường Sinh, dù sao hắn ta cũng từng giúp Trần Mục, Tần Trường Sinh mỉm cười đáp lại rồi rời đi theo mấy cường giả của vị diện Thiên Hoang.

Rất nhiều vị diện liên tiếp rời đi, các vị diện còn lại đa số là muốn tính sổ với vị diện Thâm Lam.

Cường giả của vị diện Thâm Lam cảm nhận được áp lực sâu sắc, đối mặt với sự vây công của nhiều cường giả vị diện như vậy, cho dù có hai vị chủ tể Thiên Giới tọa trấn cũng không chống đỡ nổi.

Mạc Cửu Nhi cười nhắc nhở: “Bọn họ sẽ không để Trần Mục rời đi đâu, ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây trước, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

Khương Phục Tiên không để tâm, bình tĩnh nói: “Nơi này là vùng đất Nguyên Sơ, ta từng mơ thấy mơi này.”

Trong mắt Mạc Cửu Nhi hiện lên dị sắc.

“Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.”

Mạc Cửu Nhi bỗng nhiên đột ngột muốn rời đi, đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ híp lại, nàng ta không rời đi cùng Tần Trường Sinh mà lựa chọn rời khỏi một mình.

“Đợi đã.”

Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm Mạc Cửu Nhi.

Khóe miệng Mạc Cửu Nhi nở nụ cười: “Phục Tiên tỷ tỷ, ta còn có chuyện phải xử lý, nếu như ngươi tin tưởng ta thì để ta rời khỏi đây.”

“Ngươi muốn quay về?”

“Đúng vậy, ta phải quay về mới có thể ngăn cản Tổ Tà Thần, đây là nguyên nhân ta giữ lại sức lực.”

Mạc Cửu Nhi tiết kiệm sức lực trong trận chiến chính là muốn đối phó với Tổ Tà Thần.

Ma chủ muốn khởi động lại vị diện, Khương Phục Tiên biết Mạc Cửu Nhi chính là một phần của Ma chủ.

“Lần này ta lựa chọn tin tưởng Trần Mục.” Mạc Cửu Nhi trầm giọng nói: “Ngươi có bằng lòng tin tưởng ta không?”

Khương Phục Tiên cười ngọt ngào: “Nếu Trần Mục đã lựa chọn không giết ngươi thì tất nhiên là tin tưởng ngươi, cho dù ngươi là Ma chủ hay là Sở Sở thì đều không quan trọng.”

Mạc Cửu Nhi mỉm cười đáp lại, nàng ta liếc nhìn Trần Mục một cái rồi hóa thành u quang biến mất ở Uyên Hải cổ thành.

Vị diện Thâm Lam.

Lâm Thanh Đại khẽ cau mày: “Tiền bối, sao ta lại cảm thấy Nghịch Càn Khôn chiếm ưu thế?”

Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: “Ván cờ là do Nghịch Càn Khôn đưa ra, chắc chắn hắn ta đã nghiên cứu rất lâu rồi, cho dù ai đi trước thì chắc chắn hắn ta cũng có cách đối phó.”

“Nói như vậy, hắn ta thắng chắc?”

“Ván cờ này rất kỳ lạ, Nghịch Càn Khôn chiếm ưu thế nhưng chưa chắc có thể thắng.”

Lúc Trần Mục hạ cờ sẽ suy nghĩ một chút, Nghịch Càn Khôn thì lại không nghĩ ngợi nhiều.

Trần Mục nhìn sự thay đổi trong ván cờ, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng luôn cảm thấy quân cờ trong ván cờ này giống như những vì sao trên trời, chứa đựng huyền bí vô hạn.

Đen trắng đan xen, âm dương giao hòa, trong ván cờ có dòng khí sinh sôi không ngừng, Trần Mục và Nghịch Càn Khôn muốn chặn dòng khí của đối phương là vô cùng khó khăn.

Tốc độ hạ cờ của Trần Mục càng lúc càng chậm, hắn đang suy diễn trường hợp có thể xảy ra trong tương lai.

Vị diện Luân Hồi, vẻ mặt Chu Vạn Cổ nghiêm túc nói: “Ván cờ này, Thần Sáng Thế của vị diện chúng ta cũng không suy diện được kết quả, Trần Mục thua chắc rồi.”

Thần nữ tóc vàng không hiểu: “Nếu bọn họ đều không suy diễn ra được thì tại sao Trần Mục lại thua?”

“Càng là kẻ mạnh thì khao khát chiến thắng càng mạnh, hắn sẽ bị mắc kẹt trong ván cờ này.” Trên mặt Chu Vạn Cổ nở nụ cười kỳ dị.

Bình Luận (0)
Comment